Nghe lời này một cái, Hầu cảnh quan tỏ ra rất bình tĩnh, định cho xe chạy. Người dân ở đây nói giọng địa phương rất nặng, sợ mình nghe nhầm, tôi hỏi lại Hầu cảnh quan: “Họ vừa nói là người chết?”
“Ừ!” Hầu cảnh quan nhàn nhạt nói: “Đừng nghe họ khoa trương, chắc là nhà nào lại vứt con gái đi ấy mà.” Tôi giật mình, lập tức đẩy cửa xuống xe, chen vào đám đông. Chỉ thấy trong hố phân trôi một bé gái sơ sinh, trần truồng, cơ thể trắng bệch, mọi người đứng trên miệng hố nghị luận xôn xao, có vẻ như đã là một chuyện thành thói quen. Có một người đang cầm cái sào có móc, móc vào chân bé gái. Người đứng cạnh hỏi: “Từ lão tứ, ông lấy thứ này về làm gì nấu ăn à?”
Người cầm sào đáp: “Dù gì cũng là miếng thịt, mang về nuôi Đại Hoàng nhà tôi.”
Một luồng máu nóng xộc thẳng lên não, tôi hét: “Dừng lại, đây là một mạng người!”
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào tôi, thấy tôi là người lạ, nhao nhao bàn tán:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây