Buổi trưa chúng tôi tới huyện Khai Bình, xuống xe thì Quang trọc thuận miệng hỏi: “Thuốc trên người tiểu Yên chắc sắp hết ?”
Câu này nhắc nhở tôi, rất có thể cô bé sẽ qua hiệu thuốc mua thêm. Vì vậy chúng tôi chia hai đường, Quang trọc cầm ảnh Sở Yên đi hỏi các hiệu thuốc, phòng khám bệnh còn tôi tới đồn công an xin giúp đỡ. Tôi dặn hắn rất kỹ lưỡng, tuyệt đối không được nổi nóng với người khác.
Tới đồn công an, tôi trình giấy giới thiệu của bộ, nói là đang đuổi bắt một phạm nhân, trưởng công an rất nhiệt tình, còn định mời cơm, tôi nói: “Việc rất khẩn cấp, miễn cơm nước, tôi muốn mượn ngài mấy cảnh sát.”
“Chuyện này...” trưởng công can có vẻ khó xử: “Thật không dám giấu, cảnh sát hình sự ở chỗ chúng tôi chỉ chưa tới 10 người, mấy ngày nay lại xảy ra một vụ án mạng, đang đi điều tra hết rồi.”
“Án mạng thế nào?” tôi hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây