Trên bức tường trong phòng ngủ của Trầm Tráng có dòng chữ viết bằng nước sốt: “Đại Tráng, đồ rác rưởi, cặn bã, bại hoại. Có lẽ ngươi đã quên, nhưng ta sẽ vĩnh viễn không quên việc ngươi bắt nạt ta lúc còn đi học! Ngươi không bao giờ biết được, đằng sau sự vui vẻ của các ngươi là vao nhiêu nước mắt của ta. Ta nguyền rủa ngươi đẻ con không có mắt, cả nhà ngươi ra đường bị xe tông chết, nguyền rủa đời sau của ngươi biến thành heo thành chó. Vi Mộc Mộc kính bút.”
Đọc xong, ánh mắt chúng tôi đều tập trung lên người Trầm Tráng, hắn xấu hổ nói: “Đồng chí cảnh quan, mấy người xem có phải tên này bị thần kinh không, hồi đi học tôi chỉ đùa giỡn hắn một chút, thuần túy là đùa giỡn, thật không ngờ bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn giữ chuyện cũ trong lòng. Thật quá nhỏ mọn, lại còn xông vào nhà tôi phá phách, đồ thần kinh!”
Từ những dòng chữ này, tôi đại khái có thể tưởng tượng ra chuyện phát sinh giữa bọn họ. Kẻ bắt bạt học đường nào sau này cũng nói đó chỉ là chơi đùa, nhưng đối với nạn nhân mà nói, những thứ đùa giỡn này lại hủy diệt cả đời bọn họ.
Băng Tâm cười lạnh nói: “Đúng vậy, người bạn học Vi Mộc Mộc của anh quả là lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì chuyện cỏn con này mà tự sát!”
“Tự sát?” Mặt Trầm Tráng trở nên trắng bệch: “Việc xảy ra lúc nào? Hôm nay ư? Đồng chí cảnh quan, việc này không liên quan tới tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây