Tôi nói với Tiểu Đào: “Còng tay lại cho anh!”
Nàng kinh ngạc nhìn tôi, rồi lấy còng tay ra, nhỏ giọng nói: “Đừng nên vọng động.”
Lúc này Đao Thần đang quỳ một chân dưới đất, nhìn bộ dạng bị thương không nhẹ, Tống Hạc Đình nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo xung quanh vết thương, máu lập tức được cầm. Tôi bước qua đống thi thể đầy đất, đến trước mặt hắn, nghiêm nghị nói: “Đao Thần, ngươi đã bị bắt!”
Đao Thần ngẩng mặt lên, con mắt bên dưới mặt nạ u ám, tôi và hắn nhìn nhau chưng 10s, đột nhiên Tống Hạc Đình đưa tay ngăn tôi lại: “Tống Dương, bây giờ con chưa thể bắt hắn.”
“Dựa vào cái gì?” Tôi kích động hét lên: “Ngươi tự xưng là sứ giả chính nghĩa, đi xét xử mỗi người trên thế gian, ai cho ngươi cái quyền đó, chẳng qua ngươi cũng chỉ là một hung thủ mà thôi! Sự thật đã chứng minh, ông nội ta chưa từng bao che cho hung thủ, ông không phải là người có tội. Ngươi giết ông thì phải làm thế nào, lấy mạng đền ư?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây