Đêm đó chúng tôi nhận được email của bác sĩ tâm lý, trong thư là ghi âm cuộc nói chuyện của anh ta và Mã Xảo Quân chiều nay, độ dài 2 tiếng.
Tôi và Tiểu Đào chăm chú lắng nghe, đoạn đầu là nói vài chuyện thường ngày, có liên quan tới bệnh của Mã Xảo Quân, Đường Tử Tân từng bước dẫn dắt, khuyên Mã Xảo Quân nhớ lại đau thương lúc còn nhỏ. Mã Xảo Quân nói, khi còn nhỏ ở trường bị bạn bè chỉ mặt nói là con của kẻ giết người, thi nhau bắt nạt, thậm chí đến giáo viên còn làm lơ như không thấy, mỗi ngày tới trường thống khổ như xuống địa ngục!
Có lần anh ta không nhịn được, đánh lại một đứa bạn hay bắt nạt, chúng bạn liền xông lại ôm lấy anh ta, cầm một con dao nhỏ đâm vào hông. Trẻ con ra tay không biết nặng nhẹ, sau chuyện này cũng không ý thứ được tính nghiêm trọng, còn châm chọc anh ta giả chết, lúc đó Mã Xảo Quân đau đến không thở được, cố sức yêu cầu chúng gọi 120.
Sau khi được cấp cứu ở bệnh viện, một bên thận của anh ta đã hoàn toàn hỏng. Chuyện xảy ra được nhà trường thương lượng, gia đình đứa bé đâm Mã Xảo Quân bồi thường chút tiền thuốc thang là coi như xong. Đứa trẻ kia cũng chẳng có chút hối hận nào, ngược lại giống như anh hùng, khoe khoang chiến tích khắp trường.
Nói tới đây, Mã Xảo Quân khóc thút thít, nấc không thành tiếng, nói: “Từ đó về sau, tôi không thể tin bất cứ ai nữa, ai trong mắt tôi cũng muốn hãm hại mình. Tôi thường có ý nghĩ tự sát, nhưng lại không dám, cũng không cam tâm, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì bắt tôi sống một cuộc sống như vậy? Dựa vào đâu bắt tôi gánh tội thay người khác, tôi phải trả thù xã hội này, trả thù tàn bạo!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây