Chúng tôi tìm quán ăn trưa, tôi mở cuốn sổ trộm được của Nhiếp Á Long, bên trong hơn nửa là những tin liên quan tới ông nội được cắt từ báo. Dĩ nhiên ông tôi chỉ là một cố vấn khiêm tốn, nhân vật chính trong các bài báo này đều là Tôn Hổ, xem ra Tôn Lão Hổ nhưng thập niên 90 khá là nổi tiếng, nghiễm nhiên là ngôi sao trong giới cảnh sát.
Hoàng Tiểu Đào nâng ly, nói: “Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, tất cả tỏa sáng mấy trăm năm, trước kia là thời đại của Tôn Hổ và ông nội anh, bây giờ là thời đại của chúng ta!”
Tôi chỉ cười cười không nói, Tiểu Đào đưa tay véo má tôi: “Tống Dương, từ lúc đến đây anh một mực không vui, đây là anh của ngày thường sao?”
“Xin lỗi!” Tôi xoa xoa mặt nói: “Anh sẽ không tỏ vẻ đau khổ nữa, để bồi thường anh sẽ cười với em một cái.”
Tôi nở nụ cười, có lẽ là vì đang có chuyện đè nặng, cười rất khó coi, Tiểu Đào thấy thế thì cười ngặt nghẽo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây