Tôi ngồi đối diện với Cổ Sung trong phòng thẩm vấn, trải qua mấy ngày trốn chui trốn lủi, bộ dạng hắn tiều tụy đi nhiều, hai bên má cũng tóp lại. Mặc dù vậy, hắn vẫn mỉm cười với tôi, nói: “Bức ta đến bước đường này, ta rất bội phục ngươi.”
Tôi đặt hôm cơm và chai nước đã chuẩn bị trước lên bàn, Cổ Sung nuốt nước miếng. Tôi nói: “Nói chuyện một chút đi. Tại sao lại giết người?”
“Chuộc tội.” Hắn đáp.
“Thay cho giáo viên Từ của các người?” Tôi hỏi.
“Xem ra ngươi hiểu rất thấu đáo, không tệ. Đúng, ta làm tất cả những chuyện này đều là vì ông ấy. Năm đó khi còn trẻ ta không biết gì, đã cùng bạn bè làm một số chuyện ngu xuẩn. Chúng ta hoàn toàn không ngờ được, chuyện này lại hại thầy Từ tan cửa nát nhà, mười năm nay ta sống trong sự dằn vặt tột cùng. Ta vốn cho rằng họ cũng giống mình, nhưng đến hôm họp lớp, vô tình Đại Tráng có nhắc tới chuyện này, mọi người lại tỏ ra rất thờ ơ, thậm chí còn nói thầy Từ đáng chết. Một luồng máu nóng chạy từ chân lên đến đỉnh đầu, từng lời nói đùa cợt trong mắt ta trở nên vô cùng xấu xí, con người tại sao có thể quên đi tội lỗi chính mình gây ra như thế? Cho nên ta quyết định bắt chúng phải chuộc tội!” Hắn giơ hai tay bị còng lên: “Đồng thời ta cũng ở đây, thay mình chuộc tội.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây