Đại tộc trưởng từ từ vuốt chòm râu dài, phát ra giọng nói đầy sức lực: “Tiểu Đình, ta vẫn thường nói với con, vạn sự do trời định. Trên đời vốn không có việc gì hoàn hảo, cứ một mực cầu toàn, cuối cùng chỉ dẫn tới lưỡng bại câu thương, sao phải cố chấp?”
Tống Hạc Đình nói: “Nhưng mà tộc trưởng, một nhánh Văn Tống Gần như đứt đoạn, bảo con làm sao không bận tâm cho được?”
Đại tộc trưởng nói: “Giang Bắc Tàn Đao là kẻ thù truyền kiếp của Tống gia, đã nhiều lần suýt khiến gia tộc diệt tuyệt. Cho dù năm đó đề hình quan Tống Từ dốc hết toàn lực cũng không thể nhổ cỏ tận gốc. Tống Dương là hậu duệ thân cận nhất của Tống Từ, có lẽ đây chính là ý trời, muốn Giang Bắc Tàn Đao bị diệt trừ ở thế hệ này. Tiểu Đình, con cũng đừng quá u mê, trên đời này có rất nhiều chuyện quan trọng hơn việc nối dõi tông đường, đừng quên rửa oan trừ bạo mới là tôn chỉ của Tống gia. Nếu cứ bảo toàn trong rừng sâu, giữ gìn hương hỏa, có tài năng xuất chúng lại không nhập thế, vậy chúng ta có khác gì đám chuột rắn?”
Tống Hạc Đình nói: “Tộc trưởng, con không nói là không cho nó đi đối phó Giang Bắc Tàn Đao, chỉ là muốn mua một phần bảo hiểm, kéo dài cho gia tộc.”
Đại tộc trưởng khẽ lắc đầu: “Thuận theo tự nhiên là được. Chuyện này cứ để Tống Dương tự lựa chọn. Tống Dương này...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây