Thủ hạ của hắn trói tứ chi tôi lên thập tự giá, Đoàn Vân Khiết cầm một cái xi lanh rất lớn đi tới, tôi không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta tiêm thuốc vào người mình.
Thuần cẩu sư lắc vai, thủ hạ liền cởi áo khoác cho hắn, một tên mang tới cái roi da, thuần cẩu sư phất tay: “Các ngươi lui ra đi.”
Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và Thuần cẩu sư, hắn nói: “Biến con người thành nô lệ là một môn nghệ thuật. So với chuyện bỏ đói thì ta thích phương thức cổ xưa hơn, đau đớn! Thuốc vừa rồi là để tăng độ nhạy cảm các dây thần kinh của ngươi, cảm nhận đau đớn sẽ gấp bội người thường, chỉ cần có gió thổi lên người cũng giống như bị bỏng.”
Tôi cắn chặt môi, thuốc đang phát huy tác dụng, cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò dưới da, toàn thân âm ỉ, ngứa ngáy.
Thuần cẩu sư nói tiếp: “Ngươi nên vui vì đã rơi vào tay ta. Nếu như là người khác, họ sẽ tìm mọi cách biến thái hành hạ ngươi tới chết. Nhưng ta thì không, ta thưởng thức ngươi hơn bất kỳ ai, muốn dung nạp ngươi vào dưới trướng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây