Vương Nguyên Thạch giải tôi vào thị cục, dọc đường không có ai nghi ngờ. Tới buồng tạm giam, trông thấy Tiểu Đào ngồi trong, đang cúi đầu đọc sách, tôi gõ nhẹ vào song sắt, nàng nhìn thấy tôi ngẩn người một chút, rồi chợt ý thức được, định mở mồm nói chuyện thì tôi ra hiệu đừng lên tiếng.
Nét mặt Tiểu Đào cũng không tệ lắm, tôi nói nhỏ: “Đừng gấp, bọn anh đang tìm cách rửa oan cho em!”
Tiểu Đào cười: “Em không gấp, mấy ngày nay coi như nghỉ ngơi thư giãn, chỉ có cha là sốt ruột, còn đình tìm lãnh đạo thành phố xin giúp đỡ. Em đã bảo ông ngàn vạn lần đừng đi cửa sau, nếu không em sẽ trở thành nghi phạm thật...”
Tôi nói: “Giữ gìn sức khỏe, hai ngày nữa là có thể gặp nhau.”
Tiểu Đào nháy mắt: “Anh cũng thế!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây