Hoàng Tiểu Đào có vẻ rất kinh ngạc, nhưng tôi chưa giải thích cặn kẽ ngay, mà cầm ô nghiệm thi lên, bảo nàng soi đèn tử ngoại.
Tuy nhiên lối vào đã bị cảnh sát giẫm đạp, dấu chân đã bị chồng lên nhau, chẳng thấy được gì. Tôi nói: “Hãy giả sử, lúc đó bọn chúng đang trong cảnh hoan lạc thì có người bước vào, bốn tên phú nhị đại đều hoảng hốt.”
Tiểu Đào hỏi: “Chẳng lẽ bọn chúng không giết người này bịt miệng sao?”
Tôi lắc đầu: “Chúng không hề dữ tợn như chúng ta tưởng tượng, thậm chí còn có thể nói là yếu đuối, hơn nữa lúc đang hãm hiếp nạn nhân, quần áo xộc xệch mà đột nhiên bị phát hiện nhất định sẽ hoảng sợ.”
Tiểu Đào hỏi tiếp: “Người này cũng không báo cảnh sát, chẳng lẽ bị bọn chúng mua chuộc?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây