Mắt thấy chiếc xe oan hồn ngày càng tới gần, Chu Dương đột nhiên nhấc chân chạy, vừa chạy vừa hướng về phía chúng tôi, gọi: “Nó không dừng ở trạm này, mau tới trạm kế tiếp đi!”
“Cái gì? Còn phải lên xe?” Tôi nói mà lòng miễn cưỡng.
Mấy người chúng tôi biểu quyết, ngoại trừ tôi thì ai cũng đồng ý lên xe, tôi chỉ có thể tuân theo số đông.
Chúng tôi vội chạy về phía trạm dừng kế tiếp, chờ xe chạy tới gần mới phát hiện thực ra tốc độ cũng không chậm, hai chân rất khó chạy vượt nó. Tôn Băng Tâm đi đôi sandal, phải rất cố sức mới chạy được, Vườn Đại Lý lập tức nắm lấy cơ hội: “Ta cõng muội!”
Băng Tâm liền tháo dép cầm lên tay, nói: “Không sao, tôi chạy chân đất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây