Hoàng Tiểu Đào đã có vẻ hoàn toàn tin vào suy luận của tôi, nàng nói: “Vậy anh kết luận, mục đích chính của hung thủ không phải là giết chết người vợ, mà là để giá họa cho Đinh mỗ?”
Tôi xua tay: “Bây giờ chưa thể nói như vậy, việc giá họa là một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể hãm hại người khác, vừa có thể để bản thân mình thoát tội. Hiện tại chúng ta chưa thể nhận định mục đích của hung thủ là gì, chỉ có thể nói rằng giai đoạn điều tra của vụ án này giờ mới bắt đầu!”
Tôn Băng Tâm nói: “Đứng trên góc độ hung thủ mà nói, nếu trong quá trình gây án, nhỡ xảy ra điều ngoài ý muốn thì sao? Vú dụ như hàng xóm phát hiện đồng hồ bị trễ chẳng hạn?”
Tôi cười: “Thì hắn sẽ hoãn việc gây án lại, tìm cơ hội khác. Việc đồng hồ bị trễ chẳng ai điên mà đi báo cảnh sát.”
Hoàng Tiểu Đào đấm nhẹ vào đầu mấy cái, giống như đang sắp xếp lại suy nghĩ, chừng nửa phút sau mới lên tiếng: “Vụ án này phải chuyển sang bên tư pháp ngay lập tức rồi, nếu như anh muốn lật lại vụ án, thì với những chứng cứ này chưa đủ. Bởi tất cả nhân chứng vật chứng tìm được đã tạo thành chứng cứ liên hoàn, hoàn toàn có thể phán tội Đinh mỗ. Viện kiểm sát cũng sẽ không kiên nhẫn nghe anh trình bày, anh phải đưa ra được chứng cứ quan trọng mới xong.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây