Tôi và Tiểu Đào đi tới phòng thí nghiệm pháp y, chỉ thấy trên giường sắt có một thi thể được phủ vải trắng, bên cạnh là chiếc chậu nhôm đựng nội tạng. Ngoài mùi thối rữa, tôi còn ngửi thấy thoang thoảng mùi trà. Băng Tâm đang nằm soài ra cái bàn bên cạnh, viết lách. Trên bàn vẫn còn nửa cái bánh Donut, và bình giữ nhiệt, bên trong có trà hoa nhài mật ong.
Hoàng Tiểu Đào la lên: “Tôn đại tiểu thư, trong giờ làm việc mà lại ăn uống, cô tới đây để đi chơi à?” Tôi cảm thấy đây không phải vấn đề chính, vấn đề chính là Băng Tâm lại ăn trong cái hoàn cảnh này.
Băng Tâm xoay cái ghế, hoạt động bả vai một chút, nói: “Buồn chán quá mà, thì ra làm pháp y là ngày nào cũng phải viết báo cáo, viết đến mệt chết đi được. Sớm biết vậy tôi đi làm Ngỗ Tác thì tốt biết bao.”
Tôi cười nói: “Ngỗ Tác không nhận đệ tử nữ!”
Băng Tâm chạy tới, móc trong túi ra một cặp kính đeo lên, mắt kính rất lớn, gần như bao trùm nửa gương mặt, nàng nói: “Tống Dương ca ca, ai cũng nói muội như con nít mặt dài, đeo kính lên có phải nhìn trưởng thành hơn không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây