Hiệu trưởng giận run lên, chỉ thẳng tay vào mặt tôi, chỉ nói được một câu: “Cậu...” mà không thốt nên lời. Một giảng viên đứng cạnh chỉ trích: “Tống Dương, cậu làm sao dám ăn nói với hiệu trưởng như vậy? Đừng quên cậu vẫn chưa chính thức tốt nghiệp đâu đấy!”
Tôi căn bản chẳng quan tâm, trải qua sự việc hôm nay, trong lòng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý không được tốt nghiệp. Hiệu trưởng lo lắng nói với người chung quanh: “Mau ra nhặt trái cầu lại, Bạch Lôi tuyệt đối không thể chết được!”
Lúc này, Hoàng Tiểu Đào thông báo một tin tức. Nghe xong, tôi nói: “Chờ đã, bên này xảy ra chút chuyện, cô nói lại một lần tin tức vừa rồi đi.” sau đó mở volume bộ đàm lên mức tối đa, Hoàng Tiểu Đào nói: “Bạch Lôi đã được cứu, đang ở ngay dưới lầu mọi người đứng.”
Tất cả lập tức chuyển giận thành vui, hồ hởi xuống dưới để đón ông ta. Tôi thở dài, không phải là cảm thấy đám giảng viên này tồi tệ, họ chỉ sợ phải lãnh trách nhiệm, thực ra quy tắc đối nhân xử thế của phần lớn người ta là không mong lập công, chỉ mong không mắc lỗi.
Tôi tháo một cái chân ghế giấu sau lưng, nói với sinh viên trúng độc: “Có thể thuốc giải sẽ không có, nhưng yên tâm, ta nhất định cứu được ngươi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây