Tôi hỏi: “Còn vấn đề này ta muốn biết, người nắm giữ vật tà âm, làm cách nào để sống sót?”
Trương Cửu Lân đáp: “Rất đơn giản, vật tà âm sẽ không để cho hắn chết.”
Tôi khó hiểu, lặp lại: “Vật tà âm không để cho hắn chết?”
Trương Cửu Lân mỉm cười: “Trong mắt ngươi vật tà âm đơn thuần chỉ là một món đồ vật. Nhưng thật ra nó có ý thức của riêng mình, chắc ngươi không tin một đồ vật lại có nhu cầu riêng đúng không? Lấy một ví dụ, hung khí tiến hóa thành vật tà âm, nhu cầu của nó là giết người, giết càng nhiều người thì nó càng hung. Đoạn Tràng Huân chính là như vậy, thực ra việc báo thù ai nó chẳng quan tâm, chỉ cần có thể giết người là nó thỏa mãn. Nhưng đứng trên danh nghĩa đồ vật, nó cần có người sử dụng mới có thể phát huy tác dụng.”
Tôi cảm thấy càng nói càng hão huyền, nếu là trước đây, tôi sẽ trả lời hắn một câu là nói bậy bạ. Chúng tôi đang nói chuyện thì Tiểu Đào chạy tới: “Tống Dương, Tuân cảnh quan xảy ta chuyện rồi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây