Tiểu Đào nhìn tôi, rồi lại nhìn gã mập, thấp giọng hỏi: “Tống Dương, anh có lầm không? Ảnh của Long Bang Quốc chúng ta đều đã nhìn qua, dù có ngồi tù 20 năm cũng không thể biến thành hình dáng như vậy.”
Câu nói vừa rồi của tôi một nửa là suy đoán, một nửa là rung cây dọa khỉ. Trông thấy biểu hiện nét mặt căng thẳng bất thường của gã mập, tôi nghĩ là mình đoán đúng.
Tôi chỉ cái tủ giường: “Cô xem trên đó có gì?”
Tiểu Đào lơ mơ nói: “Hai cái điện thoại di động, vài gói đồ ăn vặt, một chai rượu tây.”
Tôi nói một tràng: “Tóc hắn khá ngắn, người tuy mập mạp nhưng thần sắc lại không tốt. Trên người có nhiều vết bầm tím và sẹo, tay đầy vết chai sần, là dấu hiệu của lao động chân tay thời gian dài lưu lại. Phần eo của hắn có một mảng da chết, hình dáng và vị trí rất trùng với vết dùi cui điện của quản giáo. Hơn nữa, ánh mắt của hắn nhìn cảnh sát đầy vẻ sợ hãi bản năng, điều này nói lên trước đây không lâu hắn vẫn còn là một phạm nhân.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây