Chờ đến khoảng 9h sáng, bụng Đại Lý đã réo ùng ục, hắn nói: “Từ tối qua đến giờ được ăn có mỗi bát cháo loãng, các ngươi không đói à? Dương tử, socola hôm qua Băng Tâm cho ngươi đâu, mang ra ăn cho đỡ thèm.”
Tôi nói: “Socola người ta tặng, đương nhiên ta phải cất ở phòng, sao có thể tùy tiện ăn?”
Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý, Băng Tâm đỏ bừng hai má. Đại Lý hỏi: “Vậy phải chờ tới khi nào?”
Tôi nói: “Kiên nhẫn một chút, nhất thời trụ trì sẽ chưa trở về đâu.”
Bắt sống quả thật khó hơn là giết. Thực ra chỉ cần tôi huýt sáo một tiếng, Tống Tinh Thần sẽ nhảy từ trên nóc nhà xuống giết chết mặt sẹo. Nhưng khi cảnh sát mà tới đây, trông thấy nhiều người chết như vậy thì làm sao giải thích, không cẩn thận còn đi tù như chơi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây