Sau khi nhận cuộc điện thoại này của Tiểu Đào, cả đêm tôi cứ bồn chồn, gửi hàng loạt tin nhắn nhưng Tiểu Đào không trả lời, có lẽ là quá bận.
Sáng sớm hôm sau tôi chạy tới cục, vào phòng làm việc của Tiểu Đào, trông thấy nàng đang khoác cảnh phục ngủ gục trên bàn, đại khái là bận rộn cả đêm.
Tôi rất thương cảm, liền đi tới khẽ lay vai nàng: “Tiểu Đào, tôi đưa cô về nghỉ ngơi nhé.”
Hoàng Tiểu Đào mắt nhắm mắt mở, nói mớ: “Tống Dương, tới rồi à, trên bàn có mấy tập tài liệu, anh xem đi.”
Tôi ngồi xuống cạnh nàng, Tiểu Đào liền đảo qua, gối đầu lên đùi tôi, vươn tay ôm hông, hàm hồ nói: “Tối qua tra vụ án cả đêm không ngủ, không ngại cho tôi gối đầu chứ? Cơ thể của anh ấm áp quá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây