Tôi mừng rỡ, thế thì đỡ mất công chạy đi chạy lại, nói: “Giảng viên, mời bà ra ngoài uống ly nước.”
Bà ta đồng ý, chúng tôi tìm một quán trà ngoài trường, gọi một bình long tỉnh. Người phụ trách họ Cao, tuổi tác có vẻ ngoài 40, chênh lệch khá lớn với Kỳ Thắng, tôi liền hỏi: “Dì Cao, bà và Kỳ giảng viên kết hôn bao lâu rồi?”
Dì Cao đáp: “Hơn 20 năm trước, thực ra trước kia ta cũng là một sinh viên trường này. Đừng có thấy hắn bây giờ là một lão già mà coi thường, lúc trẻ hắn là một nhân tài phong lưu phóng khoáng. Ta với hắn, mối tình thầy trò này mọi người đều phản đối, nhưng lúc đó ta là kẻ mù quáng, chỉ muốn cưới hắn. Haiz, nếu từ đầu nghe lời khuyên ngăn của gia đình thì khác rồi, người này tính tình hơi hoang tưởng, cả đời lăn lộn cũng không vươn lên được, sau đó còn làm ra chuyện tày trời, ta cũng bị hắn hại muốn chết. Ta là thân nhân của tội phạm, nhà trường không cho ta đứng lớp, bây giờ công việc ở phòng hồ sơ này ngày nào cũng ngập đầu.”
Nói tới đây, dì Cao thở dài một tiếng, lau nước mắt, tôi hỏi: “Kỳ giảng viên có học trò xuất sắc nào không?”
Dì Cao gần như không cần suy nghĩ, đáp: “Có một đứa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây