Sau khi lên xe, Tiểu Đào gọi cho Vương Nguyên Thạch cùng đi, chúng tôi chạy tới cạnh xa lộ rồi xuống xe đi bộ.
Ban đêm rừng rậm sâu thăm thẳm, yên tĩnh, nhưng tránh bị phát hiện không ai dám bật đèn. Băng Tâm níu chặt một tay tôi, tay còn lại tôi nắm tay Tiểu Đài, dùng động u chi đồng quan sát bốn phía, đồng thời hướng mũi lên ngửi ngửi.
Chợt có tiếng gì đó, tôi ra hiệu cho hai nàng đừng lên tiếng, trong tĩnh lặng hình như có tiếng phụ nữ khóc, chúng tôi hướng về phía đó đi tới.
Đúng lúc này đột nhiên trong rừng có sương mù giăng, điều này rất kỳ lạ, bởi giờ đã là mùa đông.
Tôn Băng Tâm run run hỏi: “Tống Dương ca ca, ở đây không có ma thật chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây