Âm Hôn Không Tan

Chương 98: Xác chết vùng dậy

Chương Trước Chương Tiếp

Lão Thường thấy tôi đột nhiên hét với anh ta thì lập tức “Ừ” một tiếng, sau đó chuẩn bị kéo thi thể nữ lên, tiện cho tôi giơ kiếm chặt đứt đầu cô ta. Chỉ có xong kiếm này, tối nay mới có thể hoàn toàn yên tĩnh!

Lão Thường với vào trong quan tài thủy tinh, dùng hai tay kéo cánh tay thi thể nữ, muốn kéo cô ta dậy. Nhưng ngặt nỗi Lão Thường dùng sức mấy lần, thi thể nữ kia lại không chút động đậy, lúc này cô ta đã trở nên vô cùng nặng, giống như một khối gang hình người.

Thấy vậy tôi có hơi sốt ruột, lập tức đẩy Lão Thường ra, sau đó nói: “Đừng kéo nữa, tôi cứ thế chặt luôn.”

Dứt lời! Lão Thường cũng nhường ra cho tôi một vị trí. Tôi thấy không còn gì cản trở, lập tức giơ kiếm gỗ đào trong tay lên đâm về phía cổ thi thể nữ kia.

Nhưng người tính không bằng trời tính, một giây trước khi tôi đâm kiếm gỗ đào xuống, vậy mà miếng băng trên trần nhà nhỏ xuống một giọt nước!

“Tách.” Tiếng đó rất nhỏ, gần như không nghe thấy. Nhưng tôi lại nhìn thấy, thậm chí còn cảm nhận được độ cung bắn ra khi giọt nước kia nhỏ lên trán của thi thể nữ.

“Bịch!” Lại là một âm thanh giòn giã, nhưng lần này không phải tiếng giọt nước nhỏ xuống, mà là tiếng vang do kiếm gỗ đào của tôi đâm vào cổ thi thể nữ kia phát ra.

Không như tôi tưởng tượng, thi thể nữ kia không xuất hiện cảnh tượng trầy da sứt thịt, kiếm gỗ đào đâm xuyên qua cổ họng. Mà kiếm này đâm xuống, thế mà thi thể nữ lại không chút sứt mẻ!

Thấy vậy tôi lập tức hoảng loạn, liên tục vung kiếm đâm mấy cái, nhưng thi thể nữ trong quan tài thủy tinh lại không bị tôi tổn thương một chút nào, mà ngược lại tay tôi bị chấn động tới mức mất cảm giác.

Lúc này gân xanh tôi nổi hết lên, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, lòng càng ngày càng rốt ruột: “Sao lại đâm không được, sao lại đâm không xuyên…”

Tôi không ngừng hét lên, đồng thời vung kiếm gỗ đào trong tay thật nhanh, nhưng vẫn cứ không làm gì được thi thể nữ trong quan tài. Thi thể nữ kia như đã biến thành mình đồng da sắt.

“Viêm Tử, đừng chém nữa, thi thể nữ này đã hóa cương thi rồi, không tới mười phút nữa, chắc chắn cô ta sẽ vùng dậy!” Nói tới đây, Lão Thường kéo tôi lại, dù sao tiếp tục làm vậy cũng không phải biện pháp!

Lúc này toàn thân tôi đều là mồ hôi, trong lòng cũng vô cùng kích động, loại tồn tại không phải người, không phải yêu, không phải quỷ này, ngay cả trên sổ sinh tử của Diêm La Điện cũng không ghi chép lại tuổi thọ của loại tồn tại này, thân thể nó vô cùng cứng rắn, trong đó có một ít cương thi sống lâu còn không sợ nước lửa, ngũ lôi oanh đỉnh mà cũng không bị thương. Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ!

“Viêm Tử, thi thể nữ này đã hóa cương thi, miệng không thể tách ra, gạo nếp cũng không có tác dụng. Lúc này cô ta chưa tỉnh lại, bùa của cậu không làm cô ta bị thương được! Trước tiên tôi dùng dây mực kết trận, lát nữa đợi cô ta vùng dậy, tôi dùng trận pháp nhốt cô ta lại, sau đó cậu tìm cơ hội dùng bùa chú nổ chết cô ta, hoặc là nghĩ biện pháp nhét gạo nếp vào trong miệng cô ta.”

Mặc dù sắc mặt Lão Thường rất xấu, nhưng lúc này anh ta cũng khá lý trí, lập tức đưa ra một phương án tiêu diệt cương thi hoàn thiện nhất.

Nghe Lão Thường nói vậy, tôi nào dám sơ suất, dù sao thi thể nữ này đã hóa cương thi, đạo hạnh hai chúng tôi lại thấp, đối phó với cô ta như bây giờ hoàn toàn không có tác dụng gì, chỉ có thể đợi sau khi cô ta tỉnh lại, dùng bùa chú phá khí của cô ta, đây mới là phương pháp tiêu diệt cương thi chính xác nhất.

Nghĩ tới đây, tôi chỉ có thể phối hợp với Lão Thường nhanh chóng bày trận, dùng mười mấy sợi dây mực không ngừng quấn quanh quan tài, bày Thiên Can Bát Đẩu.

Định dùng dây mực Lỗ Ban Gia để lại này trấn áp cương thi, sau đó tôi tìm được cơ hội rồi lại giết chết nó… khôi phục lại yên tĩnh của linh đường.

****

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, linh đường ngày càng lạnh. Thậm chí tảng băng trên trần nhà đã kết thành dài bảy tám cm.

Tôi phối hợp với Lão Thường không ngừng bày trận, không ngừng giăng dây theo Thiên Can Bát Đẩu trong miệng Lão Thường. Nghe Lão Thường nói, trận lần này bày tên là “Bắc Đẩu Hàng Ma”. Sở dĩ được gọi bằng cái tên này, hoàn toàn là bởi vì nguồn gốc của trận pháp.

Lão Thường nói Bắc Đẩu Hàng Ma này do một vị tổ tiên nhà anh ta sáng tạo, đạo pháp của vị tổ tiên kia cao siêu, trình độ về Kỳ Môn Độn Giáp cũng cực kỳ thâm hậu.

Lão Thường nói có một tối tổ tiên của anh ta quan sát thiên tượng, phát hiện Bắc Đầu Thất Tinh thì giống như Newton bị quả táo đập trúng, đột nhiên liên tưởng tới thuật Độn Giáp.

Cuối cùng tổ tiên anh ta dựa vào tài năng về thuật Độn Giáp của mình, trong mười năm tiếp theo đã sáng tạo ra bộ trận pháp này. Lão Thường nói sau khi tổ tiên anh ta sáng tạo ra bộ trận pháp này, uy ực kinh người đến ngay cả thủy thi ngàn năm trong Hoàng Hà cũng bị nó trấn áp.

Là thật hay là giả tôi không thể kiểm chứng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể còn nước còn tát, Lão Thường nói thế nào tôi sẽ làm thế đó.

Bởi vì tôi không hiểu về Kỳ Môn Độn Giáp, càng không biết Lão Thường bảo tôi giăng dây mực lung ta lung tung như này có bí ẩn gì phía sau. Nhưng tôi cũng không hỏi, dù sao thứ như trận pháp này quá mức huyền ảo, cho dù muốn nghiên cứu, không chỉ cần mười ngày nửa tháng, chỉ việc ghi nhớ phương vị bát quái đã làm người ta sụp đổ rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)