Hai chúng tôi phân công rõ ràng, Lão Thường nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, cũng không sợ thi thể nữ mặt đầy vết khâu vá kia nữa, cầm dây mực lên chuẩn bị quấn quanh trên người thi thể nữ đó.
Mà tôi trừ cầm gạo nếp ra còn chuẩn bị lấy một lá bùa trấn sát, lát nữa Lão Thường dùng dây mực trói thi thể nữ xong, tôi sẽ đút ít gạo nếp cho cô ta, lại dán một lá bùa trấn sát lên trán cô ta. Chắc hẳn đề phòng cô ta thi biến không quá khó.
Nhưng khi tôi lấy bùa trong túi ra, Lão Thường cạnh quan tài thủy tinh bỗng kinh hãi hô lên một tiếng: “Thi Trừng Lương… Thi Trừng Lương…”
Nghe Lão Thường bên kia hét như vậy, tôi không khỏi hơi ngạc nhiên, lập tức quay đầu nhìn qua, rồi chỉ thấy lão Thường đã dừng động tác trói thi thể lại, mà nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Bởi vì tôi không biết cái gì là “Thi Trừng Lương”, vì vậy nghi hoặc hỏi Lão Thường: “Lão Thường, anh căng thẳng gì thế? Thi Trừng Lương là cái gì?”
Chỉ thấy Lão Thường run rẩy, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, lúc này sắc mặt anh ta trắng bệch, không có chút sức sống nào: “Cậu, cậu nhìn lên trên đi!” Dứt lời, chỉ thấy Lão Thưởng chỉ lên phía trên của quan tài.
Tôi nhìn lên trên theo ngón tay của anh ta, khi nhìn rõ trần nhà phía trên của quan tài thủy tinh, tôi chỉ cảm thấy trong đầu như có sét đánh giữa trời quang. Trên trán cũng bị kinh hãi tới đổ đầy mồ hôi lạnh. Trời ạ! Chỉ thấy trên trần nhà mờ tối, lúc này đang ướt sũng một mảng.
Mà ngay trên quan tài thủy tinh có một thứ trắng mờ mờ. Tôi không khỏi nuốt nước bọt, đó không phải thứ gì khác, mà là băng!
Vậy mà trần nhà phía trên quan tài thủy tinh này đã kết băng! Mẹ nó, chẳng trách trước đó tôi bị lạnh tới tỉnh lại, thì ra trong linh đường này đã kết băng! Sát khí mạnh như này, thế mà trước đó tôi lại không nhận ra một chút nào.
Mặc dù không biết tại sao xuất hiện loại tình huống này, hơn nữa tại sao sát khí ngưng kết lại xuất hiện phía bên trên quan tài thủy tinh. Nhưng chắc chắn có liên quan với “Thi Trừng Lương” trong miệng Lão Thường kia, tôi nuốt nước bọt, vẻ mặt lo lắng: “Lão Thường, Thi Trừng Lương này có lai lịch thế nào?”
Lão Trường trừng khối băng trên trần nhà, trong mắt thấp thoáng vẻ sợ hãi, sau đó dùng giọng hơi run rẩy nói: “Thi, Thi Trừng Lương này chính là điềm báo của thi biến, cũng là một loại sát vị trong phong thủy học!”
“Sát vị?”
“Đúng! Vị trí bây giờ của thi thể nữ này chính là sát vị, thuột về Đài Đầu Sát…”
Đài Đầu Sát! Nghe vậy, tôi chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Lúc này tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tôi làm sao thế này, sao vừa xuống núi đã gặp phải trùng trùng chuyện quái dị… Bây giờ lại còn gặp phải Đài Đầu Sát.
Trong Táng Kinh, Đài Đầu Sát được ghi chép trên bia văn, thuộc về một trong “Tam sát nhị hiểm”, tam sát chia làm “Tịnh Cước Sát”, “Đoạn Chưởng Sát” và “Đài Đầu Sát”. Nhị hiểm chia thành “Xanh Quan Tài” và “Không Quan Tài”.
Theo như Lão Thường nói, thi thể nữ này chính là Đài Đầu Sát trong tam sát nhị hiểm.
Cái gọi là Đài Đầu Sát, thật ra trong dân gian đã được nói tới từ lâu, cũng thường được gọi là chết không nhắm mắt. Để phòng ngừa loại tình huống này xảy ra, trong quan tài sẽ xuất hiện một chiếc “gối trường thọ”, để đề phòng hiện tượng vật lý đầu của thi thể ngửa về phía sau, mí mắt trượt ra sau, xuất hiện tình huống thi thể mở mắt này.
Nhưng không khéo chính là, mặc dù thầy cúng Chu Đại Sơn mời tới có thạo nghề một chút, nhưng có lẽ người đó không biết quá nhiều về Táng Kinh. Thế mà đối phương lại đặt quan tài này ở bên dưới xà nhà, lại cộng thêm thi thể nữ này chết trẻ.
Tục ngữ có câu: “Thi thể mắt trừng xà nhà, người nhà đều chết hết.”
Nhẹ thì người nhà gặp nhiều tai nạn, nặng thì xác chết vùng dậy, gây họa một phương. Vốn cỗ thi thể nữ này chết trẻ, oán khí của bản thân đã nặng, lúc này lại bị giày vò như vậy. Khỏi phải nói, tối nay thi biến đã là chuyện khó tránh khỏi…
Nghĩ tới đây, có sợ hơn nữa cũng vô dụng. Chúng tôi chỉ có thể nhân lúc trước khi thi thể nữ này hoàn toàn thi biến mà chém đầu cô ta, chặt đứt oán khí trong ngực cô ta, chỉ có như vậy mới có thể phòng ngừa cô ta hóa thành cương thi.
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng xông về phía quan tài thủy tinh, Lão Thường vẫn sững người, ngơ ngác nhìn chằm chằm khối băng trên trần nhà, chỉ thấy khối băng kia đã hình thành một cây nhũ băng dài chừng hai ba cm. Mà bên dưới của nhũ băng kia chính là ấn đường của thi thể nữ.
Tôi thở hồng hộc nhìn thi thể nữ. Cho đến lúc này tôi mới phát hiện, thế mà gối trường thọ cô ta đang gối lại là gối lông vịt. Tôi không khỏi thầm mắng Chu Đại Sơn là tên ngốc, mua cái gối trường thọ lại không mua gối gỗ cứng, mẹ nó thế mà lại dùng gối lông vịt.
Bà nó chứ, gối gì không dùng lại đi dùng cái gối cao cấp với mềm như này. Anh nói xem thi thể có thể gối gối đầu mềm được không? Đầu ngửa về sau, thi thể nữ chết trẻ này có thể không mở mắt chắc? Lại cộng thêm vị trí đặt thi thể là sát vị, nó mà không thi biến, tôi mẹ nó viết ngược tên mình luôn.
Lúc này mặc dù rất tức giận, nhưng tôi cũng biết thi thể nhìn xà nhà này chính là Đài Đầu Sát, vì thế lập tức nói với Lão Thường: “Lão Thường, anh còn ngơ ra đó làm gì, mau ra tay đi, chặt đầu thi thể nữ này!”