Tôi vừa châm nến vừa hỏi Lão Thường: “Lão Thường, tôi chưa từng nghe nói tới mèo nhiếp hồn, sao anh biết được vậy?”
Lão Thường nghe tôi hỏi vậy thì hít sâu một hơn, sau đó mới lên tiếng nói: “Khi còn trẻ sư phụ tôi sống ở Quảng Châu, có chút hiểu biết về vài tà thuật Nam Dương, chuyện này là ông ấy nói cho tôi.”
Sư phụ của Lão Thường? Nghe thấy vậy, tôi không khỏi hơi nghi hoặc, người này không phải có tay nghề tổ truyền sao? Sư phụ, chẳng lẽ là ông cụ ở An Tâm Đường kia?
Nghĩ tới đây, tôi nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Lão Thường, sư phụ mà anh nói là ông cụ ở An Tâm Đường à?”
“Ừ! Tôi nghĩ sư phụ không phải là thuật sĩ giang hồ, hẳn ông có một chút bản lĩnh thật, trước đây tôi nghe ông ấy nói về tà thuật Nam Dương, trong đó có cả tà pháp mèo nhiếp hồn này. Ban đầu tôi còn tưởng ông ấy đang khoác lác, bây giờ xem ra…”
Nói tới đây, Lão Thường không nói tiếp, mà vẻ mặt trở nên nghi hoặc. Tôi nghĩ hẳn anh ta không nói dối, nếu thật sự như lời Lão Thường nói, vậy thành phố An Khang này, trừ tôi và Lão Thường là Bạch phái chính tông ra, có lẽ đường chủ An Tâm Đường này cũng là một người Bạch phái, chỉ là ông ấy đang giấu tài?
Nghĩ tới đây tôi lại lắc đầu, loại chuyện này chỉ nghĩ thôi thì vô cụng, còn chẳng bằng xử lý xong chuyện ở đây rồi lập tức đi qua hỏi thẳng.
Tôi hít sâu một hơi, nhặt một tấm vải trắng trên đất lên, định lau chùi nắp quan tài thủy tinh, dẫu sao trên đó còn dính rất nhiều máu mèo…
Tôi bước chậm đi về phía quan tài thủy tinh, thấy bên trên có một khoảng rất lớn đều dính đầy máu tươi và não, đồng thời trên vách quan tài bên dưới quan tài cũng có ít máu tươi. Tôi không khỏi nhíu mày, đây không phải là chuyện tốt gì. Dẫu sao máu súc sinh dính lên trên quan tài rất không may với người chết.
Nghĩ tới đây, tôi bèn duỗi tay ra lau!
Nhưng vừa lau mấy cái, tôi lập tức sững lại, chỉ cảm thấy trên trán đầy gân xanh, sau lưng lạnh toát, tóc gáy toàn thân dựng lên, ngay cả gân xanh trên cánh tay cũng bắt đầu nổi lên.
Lão Thường trước chậu than thấy tôi sững người trước linh cữu, đồng thời đôi mắt trợn to như mắt trâu, hơn nữa còn nhìn chằm chằm thi thể nữ trong quan tài thủy tinh không chớp mắt. Anh ta hơi tò mò, nhưng cũng có chút lo lắng, sau đó chỉ nghe anh ta hỏi với giọng nghi hoặc: “Viêm Tử, cậu đang nhìn gì thế?”
Nghe thấy vậy, tôi không lập tức đáp lại anh ta, chỉ nuốt mấy ngụm nước bọt, sau đó nói với giọng hơi run run: “Cô ấy, cô ấy, cô ấy, mắt của cô ấy, mắt mở ra rồi.”
****
Trong lòng Lão Thường sợ hãi, nhưng anh ta vẫn lên tiếng nói: “Mở mắt cái, cái gì, cậu đang nói linh tinh gì thế?”
Tôi nuốt nước bọt, sau đó từ từ quay đầu nhìn về phía Lão Thường đang đốt vàng mã: “Lão Thường! Gặp, gặp phiền thức thật rồi!”
Khi Lão Thường thấy tôi hơi khác thường, trong lòng đã có chút nghi ngờ, lúc này nghe tôi nói vậy, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi. Anh ta liên tục nuốt nước bọt, trong lòng hồi hộp hỏi: “Cậu xác định, xác định trước đó mắt, mắt thi thể nữ kia không có mở?”
Nghe vậy, tôi lại quay đầu nhìn thi thể nữ trong quan tài thủy tinh. Mượn ánh sáng mờ mờ, tôi có thể nhìn thấy rất rõ mắt của thi thể nữ đó, mặc dù cả gương mặt cô ấy đều bị khâu vá lại, nhìn qua hơi đáng sợ, nhưng quả thật mắt cô ấy đang mở.
Nhớ lại ban ngày, rõ ràng mắt của thi thể nữ này nhắm lại, lúc này thấy cô ấy đột nhiên mở mắt ra, tôi không khỏi nhớ tới “Thi Trừng Mắt” trong truyền thuyết dân gian.
Cái gọi là Thi Trừng Mắt là nói tới thi thể không có linh hồn, vốn đang đặt ở một chỗ bình thường, nhưng bởi vì có ngoại lực can thiệp, ví dụ như hơi người sống, sát khí vân vân… làm những thi thể đã không còn linh hồn này đột nhiên mở mắt ra, hoặc là một do ít hiện tượng vật lý thông thường làm mắt của thi thể mở ra.
Nhưng bất kể thuộc loại nào, nếu xuất hiện Thi Trừng Mắt, chắc chắn trong nhà sẽ xui xẻo, nhẹ thì gây họa cho người khác, nặng thì xác chết vùng dậy giết người.
Nghĩ tới đây, tôi không nghĩ nhiều nữa, lập tức quay đầu nói với Lão Thường: “Lão Thường, cô gái này thi thể mở mắt, mau trấn áp cô ấy, tránh cho lát nữa sẽ thi biến!”
Lão Thường nghe tôi nói vậy, mặc dù hơi sợ hãi, nhưng cũng không dám sơ suất. Mặc dù hai chúng tôi đều đã đột phát mạch luân thứ bảy, đạt tới đạo hạnh Anh Phách. Nhưng nếu đối phó với cương thi, kết quả cuối cùng thật sự không dễ nói…
Lão Thường lập tức bật dậy, cầm lấy dây mực và mấy món đồ nhỏ của anh ta rồi xông lên. Khi anh ta nhìn thấy thi thể nữ trong quan tài thủy tinh thì cũng rất kinh ngạc.
Chỉ thấy cô gái ấy mở to hai mắt, không hề có đồng tử, trong mắt không có chút sinh khí nào giống như mắt cá chết! Trắng tới rợn người…
“Bà nó chứ, thứ này sắp thi biến thật! Viêm Tử, tôi lập tức dùng dây mực trói thi thể nữ này lại, tránh cho cô ta thi biến hại người. Cậu lập tức đút ít gạo nếp cho cô ta! Khắc chế cô ta.” Lão Thường trông rất sốt ruột, nhưng cũng không loạn trình tự.
Bởi vì Lão Thường xuất đạo sớm hơn tôi, kinh nghiệm cũng nhiều hơn tôi, bây giờ nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức gật đầu đồng ý. Tôi không dám chậm trễ, ném thẳng vải trắng trong tay đi, xoay người đi cầm lấy gạo nếp trên bàn thờ.