Âm Hôn Không Tan

Chương 95: Đêm khuya kinh hồn

Chương Trước Chương Tiếp

Tôi nuốt nước miếng, chuẩn bị lại chém kiếm xuống, nhưng Lão Thường bên kia đã ra tay trước một bước, chém “bộp” xuống một cái, kiếm gỗ đào vẽ ra một đường cong trên không trung, rồi bổ xuống với khí thế như sét đánh.

Tố chất thân thể bậc này của Lão Thường, lại thêm anh ta dùng toàn lực chém xuống, tốc độ ra kiếm cực nhanh gần như là không thể né tránh. Vốn tôi tưởng tất cả như vậy là sẽ kết thúc.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp con mèo trắng to này, chỉ thấy con mèo trắng đó đột nhiên “meo” một tiếng, tiếp theo đó bốn chân đạp đất, lại nhảy lên tránh thoát được một cách kỳ lạ.

Thấy vậy, tôi trợn tròn hai mắt, chẳng lẽ con mèo trắng to này đã thành tinh rồi sao? Vậy mà hai chúng tôi lại không làm gì được nó!

Nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên trong từ đường nổi lên một cơn gió lạnh, ngọn nến bắt đầu lập lòe có dấu hiệu sắp tắt. Thấy vậy, cuối cùng tôi cũng hơi sợ hãi và lo lắng. Tôi là người làm âm hôn, vì vậy rất quen thuộc với điềm báo hồn phách quay lại này. Lúc này thấy linh đường nổi lên gió âm, tôi lập tức nghĩ tới linh hồn của cô gái kia sắp trở lại.

Tôi trợn to hai mắt, ném kiếm gỗ đào trong tay đi, bổ nhào về phía con mèo trắng kia. Rất đáng tiếng lại bị con mèo đó tránh thoát.

Sau khi con mèo trắng kia tránh được tôi rồi đáp đất, thế mà nó lại tiếp tục cào quan tài. Tôi đỏ mắt, hét to một tiếng với Lão Thường: “Lão Thường, bắt nó lại. Thi thể nữ này sắp hồi hồn rồi, không thể để con mèo này thành công được!”

Lão Thường cũng không ngốc, mặc dù hơi ngu ngơ, nhưng lúc này anh ta cũng hiểu. Hai chúng tôi không nói nhiều thêm nữa, đều bổ nhào về phía con mèo trắng kia, nhưng con mèo kia quá mức nhanh nhẹn, cho dù móng mèo đã bị thương nhưng nó vẫn vô cùng nhanh nhẹn, cộng thêm chiếc quan tài thủy tinh này khá lớn, phạm vi hoạt động của con mèo trắng kia cũng lớn. Trong lúc nhất thời hai người tôi và Lão Thường bị con mèo đó chơi cho quay vòng vòng.

Gió âm ngày càng lớn, nhiệt độ trong linh đường ngày càng thấp. Nến xung quanh linh cữu đã tắt mất một nửa… Nhưng hai chúng tôi vẫn không bắt được con mèo trắng kia, có thể thấy được độ nhanh nhẹn và tốc độ phản ứng của nó.

Tôi thấy đây không phải biện pháp, nếu tiếp tục xông lên không có kế hoạch như này, sớm muộn gì linh hồn của thi thể nữ cũng sẽ bị con mèo này hút đi.

Tôi hơi bình tĩnh lại, lập tức suy nghĩ đối sách. Mặc dù con mèo này rất nhanh nhẹn, nhưng tôi phát hiện nó sẽ không xuống khỏi quan tài. Nếu ép con mèo này tới phần đuôi của quan tài, lúc đó tôi xông lên, chắc chắn nó sẽ nhảy ngược lại.

Nếu tôi không dùng hết sức, lúc nó nhảy xuống lập tức xoay người lại, trước khi nó đáp xuống đất đứng đúng vào vị trí. Chắc chắn có thể bắt được nó…

Tôi nghĩ xong phương pháp, thấy con mèo trắng đã đáp tới phần đuôi của quan tài, tôi lập tức bày ra dáng vẻ sư tử vồ thỏ, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước. Quả đúng như dự đoán, mặc dù con mèo trắng rất nhanh, nhưng trí tuệ không bằng tôi, quả nhiên đã trúng kế.

Chỉ thấy con mèo trắng kia meo meo một tiếng rồi bắt đầu nhảy lại, nó muốn đáp xuống ở phía đầu quan tài. Nhưng tôi có thể cho nó cơ hội sao? Chỉ thấy tôi đột nhiên xoay người, nhắm chuẩn thời cơ, bóp lấy cổ của nó.

“Meoooo…” Một tiếng mèo thảm thiết nặng nề vang lên.

Nhưng mặc kệ nó kêu như thế nào, tôi đều không định buông lỏng tay. Dẫu sao con mèo này quá xảo quyệt, nếu cứ vậy buông tay, không biết còn có thể bắt được nó nữa không.

Mặc dù bắt được nó, nhưng tình trạng tôi cũng không tốt hơn tí nào. Mặc dù vuốt mèo đã bị thương, nhưng nó vẫn còn mấy cái móng sắc bén, liên tục cào loạn trên tay tôi, cào trầy ra sứt thịt, cả tay toàn là máu.

“Lão Thường anh mẹ nó đợi gì thế, mau lên!” Tôi hét to một tiếng, vẻ mặt nóng nảy. Bị mèo cào thật sự quá đau, tôi lại không tiện dùng sức, nếu Lão Thường còn không ra tay, chắc chắn con mèo trắng này sẽ chạy trốn mất.

Lão Thường không dám sơ suất, lập tức nhặt kiếm gỗ đào trên đất lên, vung mạnh về phía đầu con mèo. Mặc dù con mèo đang giãy giụa, nhưng tôi lại đè chặt nó trên quan tài.

Con mèo to kia gào “meo” một tiếng thảm thiết, móng mèo lại cào loạn xạ, rõ ràng còn chưa có tắt thở.

Lão Thường thấy con mèo này còn dám giãy giụa thì giơ kiếm gỗ đào lên đánh mạnh thêm một lần nữa. Lần này anh ta dùng lực cực mạnh nhắm thẳng vào đầu mèo.

Kiếm này hạ xuống, óc của con mèo trắng cũng bị đập bắn ra, màu đỏ là máu, màu trắng là óc, chảy ra đầy cả tay tôi!

Kể ra thì cũng kỳ lạ, sau khi con mèo trắng này bị đánh chết, thế mà gió lạnh trong linh đường từ từ dừng lại. Ánh nến vốn sắp tắt cũng bắt đầu sáng lên.

Tôi và Lão Thường xụi lơ dựa trên quan tài thủy tinh, thở hổn hà hổn hển, đồng thời tôi cũng cởi chiếc áo sơ mi bị cào nát xuống.

Mặc dù trên cánh tay bị thương, nhưng đều không nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da, về nhà bôi chút thuốc trắng Vân Nam là sẽ không sao.

Một lúc sau, tôi ném thi thể của mèo trắng ra ngoài, sau đó bắt đầu châm nến đã tắt lên lại! Thanh thản trải qua một đêm không an tĩnh này.

Tôi châm nến, mà Lão Thường thì ngồi trước chậu than đốt vàng mã, miệng cũng luôn mồm nói xui xẻo…

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)