Âm Hôn Không Tan

Chương 94: Đêm khuya kinh hồn

Chương Trước Chương Tiếp

“Nghiệt súc, mau cút đi!”

Nhưng lời này vừa dứt, con mèo trắng bỗng nhiên hạ móng xuống, cào một cái lên nắp quan tài thủy tinh, đồng thời phát ra tiếng mèo kêu chói tai và kéo dài: “Meoooo…”

Độ to của tiếng kêu đó hoàn toàn không giống với mèo bình thường. Trong bóng đêm đen kịt, tiếng mèo kêu này vang vọng thật lâu trong linh đường, hơn nữa, vậy mà tiếng đó còn giống như tiếng khóc của trẻ con…

****

Khi nghe thấy tiếng mèo kêu đó, tôi chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy. Đêm hôm khuya khắt, một con mèo trắng to toàn thân trắng như tuyết đột nhiên đứng trên nắp quan tài trừng bạn chằm chằm, dưới chân còn không ngừng cào lên nắp quan tài, phát ra tiếng móng cào “két, két két” rất có tiết tấu.

Âm thanh này khô đét chói tai, lại cộng thêm nơi này là linh đường đặt người chết, vốn đã cực kỳ ngột ngạt âm u, thần kinh hai chúng tôi vô cùng căng thẳng. Nhưng như vậy còn chưa hết, nó còn đột nghiên gầm gừ một tiếng “meo”. Tiếng đó không chỉ trầm thấp có lực, hơn nữa còn hùng hồn rợn người, giống như là có thể xuyên thấu lục phủ ngũ tạng.

Tôi và Lão Thường chỉ cảm thấy trên tay nổi một tầng da gà, rồi lập tức sững người tại chỗ. Sau khi con mèo trắng kia gào lên một tiếng, vậy mà nó không hề chạy đi, mà cứ không ngừng dùng vuốt mèo cào nắp quan tài, phát ra tiếng “két két, két két két” chói tai.

Tôi không khỏi rùng mình một cái, thấy còn mèo kia cào quan tài như không cần mạng, tôi ập tức cảm thấy có hơi không bình thường. Mèo hoang to như này vốn đã hiếm gặp, huống chi nó còn không sợ người, sau khi nhìn thấy tôi và Lão Thường, nó không chỉ không chạy, còn không ngừng dùng móng mèo cào quan tài.

Nó đang muốn làm gì? Chẳng lẽ nó biết thi thể chết trẻ dễ dàng vùng dậy? Nên cố ý cào quan tài, muốn cào thủng quan tài, sau đó làm thi thể vùng dậy sao? Nhưng mà cũng không đúng!

Mặc dù mèo cào quan tài không may mắn, nhưng tôi chưa từng nghe nói chỉ cào quan tài là có thể làm thi thể bị thi biến. Thế nhưng con mèo trắng to này đang làm gì? Chẳng lẽ nó ngứa móng, muốn cào cho thoải mái sao?

Lúc này tôi đang vô cùng nghi hoặc về ý đồ của con mèo trắng kia, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không hiểu.

Nhưng khi tôi đang nghi hoặc khó hiểu, Lão Thường đột nhiên phản ứng lại, sau đó chỉ thấy anh ta sầm mặt đồng thời gấp gáp nói: “Viêm Tử, con mèo hoang này muốn nhiếp hồn!”

Con mèo hoang này muốn nhiếp hồn! Khi tôi nghe thấy câu này thì chỉ cảm thấy đầu nổ ầm một tiếng. Tôi cảm thấy trái tim mình đã sắp không chịu nổi nữa rồi!

Nhiếp hồn, còn được gọi là phệ hồn. Là một thủ đoạn âm tà mà thuật sĩ nước ngoài thường sử dụng, bọn họ thông qua một vài phương thức đặc biệt, hút lấy hồn phách của những người chết trẻ, sau đó tiến hành cúng tế luyện chế, để bọn họ trở thành lệ quỷ cho mình khống chế!

Trải qua chèn ép, loại tà thuật này gần như đã biến mất ở trong nước, nhưng lại khá thường gặp ở Nam Dương, đặc biệt là khu vực nước S, nước M và nước T. Nhiếp Hồn Thuật này có thể nổi tiếng ngang với nuôi tiểu quỷ. Không ngờ tới hôm nay tôi lại gặp được loại tà thuật gần như đã tuyệt tích này.

Bây giờ nghe nói là Nhiếp Hồn Thuật, tôi nào dám chậm trễ, lập tức hét lên với Lão Thường: “Lão Thường, giết chết thứ này, tránh cho xảy ra biến cố gì!”

Dứt lời, tôi xách kiếm gỗ đào trong tay lên xông qua. Lão Thường cũng không chút chậm trễ, nắm chặt kiếm gỗ đào xông lên.

Mặc dù tôi không biết thao tác cụ thể của Nhiếp Hồn Thuật, tại sao người thực hiện Nhiếp Hồn Thuật lại là một con mèo. Nhưng lúc này tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy, dù sao con mèo này đang cào quan tài, mặc dù không hiểu nó nhiếp hồn như thế nào, nhưng bây giờ cần phải giết chết nó.

Tôi chạy ba bước thành hai, chớp mắt đã đi tới trước quan tài thủy tinh. Nhưng kỳ quái chính là, mặc dù con mèo trắng to này nhìn chằm chằm chúng tôi, trong mắt phát ra ánh sáng rất kỳ lạ, nhưng nó lại không chạy, mà tiếp tục dùng vuốt mèo cào quan tài.

Tần suất tiếng “Két két” càng nhanh thêm, nghe vào mà tôi chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà. Giống như là mỗi lần nó cào xuống, trái tim của tôi siết lại thêm một lần.

Tôi mở miệng, hét to một tiếng với con mèo trắng kia: “Nghiệt súc! Tao phải giết chết mày…”

Dứt lời! Tôi giơ kiếm gỗ đào trong tay lên chém xuống, nhưng mà rất đáng tiếc, con mèo này nhảy lên một cái tại chỗ, né được lần tấn công này của tôi.

Mặc dù tránh được đòn tấn công của tôi, nhưng nó không chạy đi, sau khi đáp xuống đất, nó lại tiếp tục dùng vuốt mèo cào quan tài. Thấy vậy, tôi không chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, thậm chí thân thể cũng bắt đầu hơi run rẩy.

Chuyện này thật sự quá kỳ lạ, tôi chưa từng nghe tới.

Bây giờ nhìn thấy cảnh kỳ lạ này, tôi không khỏi hít thở dồn dập, toàn thân đổ mồ hôi.

Một con mèo trắng to, không sợ người thì có thể hiểu được, có thể là do đã sống lâu. Nhưng sau khi tôi tấn công nó, nó không chỉ không sợ, mà còn vẫn không ngừng dùng vuốt mèo cào quan tài, chuyện này làm người ta cảm thấy thật sợ hãi.

Mượn ánh nến mờ tối, thế mà tôi phát hiện lúc này vuốt mèo của nó đã bị cào tới ra máu, trên nắp quan tài thủy tinh dính đầy màu mèo màu đỏ tươi, cộng thêm nó thường phát ra tiếng gầm gừ “meo, meo…” Cảnh tượng đó cực kỳ kỳ dị rợn người.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)