Nghe vậy, Lão Thường cũng không khỏi rùng mình một cái, đồng thời cũng có chút xấu hổ. Nhưng anh ta cũng không nhàn rỗi, lập tức lấy bật lửa ra bắt đầu đốt vàng mã cho cô gái kia, đồng thời nói: “Chị gái à! Đợi qua ngày mai chúng tôi sẽ đưa chị đi an nghỉ dưới lòng đất!”
Không qua bao lâu, trải qua hai chúng tôi hợp lực, cuối cùng hương nến trong nhà cũng đã được đốt lên toàn bộ. Linh đường khôi phục lại ánh sáng.
Tôi đặt mông ngồi xuống trước chậu than, đồng thời hít sâu hai hơi: “Lão Thường, anh mẹ nó sao lại ngủ thế?”
Lão Thường hơi xấu hổ, gãi đầu nói: “Hì hì, tôi cũng không biết…”
Tôi thấy anh ta nói vậy bèn muốn mắng anh ta vài câu, nhưng ngay vào lúc này, bên ngoài lại truyền tới chút âm thanh đặc biệt, rất sắc bén, rất chói tai.
“Két… két két…”
Nghe thấy vậy, tôi không khỏi nhíu mày, trong lòng hơi nghi hoặc, đây là tiếng gì thế? Sao lại chói tai như này? Nhưng nghe phương hướng âm thanh này truyền tới? Nghe tới đây, tôi quay phắt đầu lại! Đồng thời nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài gỗ màu đen bên ngoài nhà…
Lão Thường cũng nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài kia, trái tim hai chúng tôi đột nhiên đập tăng tốc, sau lưng cũng lạnh toát. Loại âm thanh này không phải là điềm báo tốt gì, rõ ràng là có thứ đang cào tấm ván gỗ phát ra…
Tôi và Lão Thường đưa mắt nhìn nhau, đều không khỏi nuốt nước bọt: “Lão Thường, có lẽ đã xảy ra chuyện rồi!” Tôi dụng giọng cực nhỏ, đồng thời run run nói.
Mà Lão Thường cũng mang vẻ mặt hoảng sợ: “Mẹ nó, không nghĩ tới cỗ quan tài bên ngoài kia lại xảy ra chuyện!”
Nghe Lão Thường nói vậy, tôi không dám sơ suất, lập tức rút kiếm gỗ đào trên bàn thờ ra, đồng thời nắm lấy một nắm gạo nếp! Mà Lão Thường cũng như vậy, nhưng anh ta không nắm lấy gạo nếp mà cầm dây mực lên.
Hai chúng tôi bước từng bước về phía chiếc quan tài bên ngoài linh cữu kia, mà loại âm thanh cào quan tài cũng càng ngày càng rõ hơn: “Két, két két két…”
Âm thanh khô đét lại có tiết tấu đó giống như mỗi tiếng đều kích thích tới thần kinh của chúng tôi. Cho dù linh đường cách cỗ quan tài gỗ đen kia không tới mười mét, nhưng hai chúng tôi lại cất bước gian nan, cho dù di chuyển từng bước một nhưng vẫn cảm thấy nhọc nhằn, vô cùng cẩn thận…
Dưới loại áp lực cực độ này, cuối cùng hai chúng tôi cũng đi tới ngoài linh đường, chỉ thấy chiếc quan tài kia không có động tĩnh khác thường gì, nhưng tiếng két két két kia vẫn cứ đang tiếp tục! Hai chúng tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám lập tức mở quan tài ra, chỉ sợ thứ bên trong đánh cho chúng tôi không kịp trở tay.
Tôi và Lão Thường mỗi người kéo một đầu dây mực, chuẩn bị thắt một cái nút hình chữ thập cho chiếc quan tài này, trước tiên trấn áp thứ ở bên trong lại, rồi đợi tới ngày mai mới thu thập nó.
Hai chúng tôi mỗi người kéo một đầu dây mực, kéo từ phần đuôi quan tài đen lên tới trên đỉnh quan tài, chuẩn bị trước tiên buộc ngang một cái. Nhưng khi hai chúng tôi song song đi tới trước quan tài thì bỗng nhiên lập tức sững lại!
Chỉ thấy lúc này có một con mèo đen to lớn đang đứng ở dưới ván quan tài, dùng móng vuốt cực kỳ sắc bén của nó mò lên đầu quan tài.
Mà tiếng “két két két” kia chính là do mèo đen dùng móng vuốt cào phần đầu của quan tài phát ra.
Thấy vậy, tôi và Lão Thường không khỏi hít sâu một hơi, đồng thời, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống.
Thấy con mèo đen to đang cào quan tài này sau khi nhìn thấy hai chúng tôi lại không hề chạy mất, mà vẫn tiếp tục cào quan tài. Lão Thường lập tức biến sắc, giơ kiếm gỗ đào trong tay lên đập xuống đầu con mèo đen đó.
Rồi chỉ nghe “Bộp” một tiếng, con mèo đen kia chưa kêu được một tiếng đã lập tức bị Lão Thường đập chết tại chỗ!
Tôi thấy con mèo đã chết, trái tim căng thẳng hơi thả lỏng hơn một chút. Tiếp theo đó, tôi nhặt con mèo đen to này lên, sau đó ném ra ngoài.
Mà Lão Thường rất lễ phép đốt cho thi thể nam trong quan tài ba nén nhang, nói chuyện con mèo cào quan tài là chuyện ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau.
Mặc dù nửa đêm xuất hiện mèo cào quan tài như này rất xui xẻo, hơn nữa rất có khả năng sẽ tăng sát, dẫn tới thi thể xảy ra thi biến. Nhưng vẫn may, cuối cùng đã bị chúng tôi ngăn lại, mặc dù là một phen sợ bóng sợ gió, nhưng tôi và Lão Thường đã thật sự bị dọa không hề hẹ.
Thắp hương cho thi thể nam xong, chúng tôi chuẩn bị trở về lại linh đường, dù sao nhân vật chính tối nay là thi thể nữ bên trong.
Nhưng tôi và Lão Thường vừa đi tới cửa linh đường, mẹ nó lại xảy ra chuyện. mượn ánh nến mờ tối, chỉ thấy trên chiếc quan tài thủy tinh cách đó mười mét có một con mèo trắng to đang đứng, dáng vẻ giống y như đúc với con mèo đen vừa bị đánh chết vừa rồi kia, đều vô cùng to lớn, màu lông trơn bóng.
Không chỉ như vậy, chỉ thấy lúc này con mèo trắng to kia đang nhìn chằm chằm hai chúng tôi, trong bóng tối, đôi mắt nó phát ra ánh sáng kỳ lạ. Thấy vậy, tôi và Lão Thường đều không khỏi kinh hãi.
Vừa tiễn được một con mèo đen đi giờ mẹ nó lại xuất hiện một con mèo trắng. Chẳng lẽ chúng tôi đã chọc phải ổ mèo hoang à?
Lúc này, con mèo trắng kia không chỉ dùng đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm hai chúng tôi, thậm chí vẻ mặt của nó còn trông vô cùng kỳ di. Chỉ thấy nó nhìn chằm chằm hai chúng tôi, sau đó từ từ giơ vuốt mèo lên. Thấy vậy, tôi mơ hồ cảm thấy không bình hường, thế là lập tức hét lên với con mèo trắng kia.