Âm Hôn Không Tan

Chương 92: Đêm khuya kinh hồn

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi Lão Thường đặt quan tài xong thì cùng sư phụ anh ta qua đây, sư phụ anh ta chào hỏi tôi một tiếng, rồi hỏi chuyện liên quan tới quy trình âm hôn ngày mai, sau đó cũng rời đi.

Bởi vì Lão Thường có hẹn với tôi nên ở lại. Chủ nhân nhà họ Chu thấy Lão Thường ở lại thì cũng không có ý kiến gì, dù sao đều là vì con gái nhà ông ta, vì vậy không nói gì, ngược lại còn rất lễ phép nói mấy lời khách sáo với Lão Thường.

Ban ngày tôi và Lão Thường trừ đốt vàng mã ra thì còn nhỏ giọng nói chuyện phiếm, thấy chủ nhân tới thì yên lặng không lên tiếng. Dù sao người ta mất con gái, chúng tôi ở đây canh linh cữu còn nói chuyện, thật sự có hơi không hợp lý.

Khoảng chín giờ tối, người nhà này lục tục trở về phòng ngủ, trong linh đường chỉ còn lại hai người tôi và Lão Thường. Ban đầu bởi vì hai chúng tôi nhàm chán, cũng thấy chủ nhân đã đi ngủ, Lão Thường bèn lấy một đĩa hạt dưa và một bộ bài ra.

Kết quả hai chúng tôi chơi hai ván đấu địa chủ trong linh đường này. Mặc dù có hạt dưa làm bạn, có bộ bài giải trí, nhưng linh đường trống không này, cộng thêm xung quanh lặng yên không một tiếng động, mặc dù hai chúng tôi đang chơi đấu địa chủ, nhưng cơn buồn ngủ lại càng ngày càng nặng.

Khoảng mười một giờ đêm, Lão Thường nói anh ta không chịu được, muốn ngủ một lát. Tôi thấy Lão Thường đã chuyển quan tài cả ngày, có lẽ hơi mệt thật nên đồng ý với anh ta, bảo anh ta cứ đi ngủ một lát.

Lão Thường cũng không khách sáo, lập tức dựa vào một góc của linh đường chuẩn bị ngủ, đồng thời dùng giọng mơ màng muồn ngủ nói: “Viêm Tử! Tôi ngủ trước mấy tiếng, hai giờ sẽ thay ca cho cậu!”

“Ừ! Anh cứ ngủ trước đi! Lát nữa tôi gọi anh!”

Lão Thường vừa nằm xuống, kết quả còn chưa tới một phút người này đã bắt đầu ngáy. Nhưng tiếng ngáy của người này không to, nếu không chắc chắn tôi sẽ gọi anh ta tỉnh dậy!

Mấy tiếng tiếp theo thật sự là một loại dày vò, xung quanh đen như mực, trừ ánh nến mờ mờ đang bập bùng ra thì không còn gì khác. Mặc dù là dày vò, nhưng lửa trong chậu than lại không thể ngừng, nếu không rất có khả năng loại thi thể chết trẻ này sẽ xảy ra biến cố.

Đã làm trong ngành này lâu như vậy, tôi vẫn khá rõ về quan hệ lợi hại trong đó. Nhưng qua mười hai giờ đêm, cơn buồn ngủ của tôi bắt đầu xông lên đại não, thấy cách thời gian Lão Thường giao ban còn hơn một tiếng nên tôi định kiên trì thêm một lát.

Nhưng kiên trì được nửa tiếng, tôi phát hiện mình thật sự không chống đỡ tiếp được nữa. Nếu còn không chợp mặt một lúc, tôi sợ lát nữa mình sẽ ngủ thật mất.

Vì lý do an toàn, lúc một giờ sáng tôi gọi Lão Thường dậy, người này đang ngủ ngon, kết quả bị tôi gọi tỉnh lại thì rất khó chịu.

“Viêm Tử, nhanh vậy đã hai giờ rồi à? Ông đang đang mơ đẹp đây!” Lão Thường hơi mơ màng buồn ngủ.

Tôi ngáp liên tục mấy cái: “Còn chưa! Tôi không chịu được nữa, anh canh trước đi! Hương nến sắp tắt rồi, nhớ đốt lại đấy!”

Dứt lời, tôi cũng không để ý tới Lão Thường đang oán giận nữa, lập tức trải một tấm vải trắng trên đất, không nói hai lời nằm xuống là ngủ luôn. Lão Thường thấy dáng vẻ ngủ say của tôi, mặc dù còn buồn ngủ chưa tỉnh nhưng lúc này cũng không dám sơ suất, dẫu sao canh linh cứu không phải là trò đùa, sơ suất một cái là sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!

Thời gian còn lại tôi giao cho Lão Thường, còn tôi thì ngủ rất ngon lành. Nhưng không biết qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo, tôi không khỏi kéo vải trắng lên, muốn làm bản thân ấm lên một chút, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Ban đầu tôi còn mặc kệ nhắm mắt ngủ, nhưng một cơn gió lạnh thổi qua, tôi không khỏi rùng mình một cái, lúc này, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay sạch…

Tôi từ từ ngồi dậy, không khỏi xoa xoa tay. Theo lý mà nói mùa hè như này, buổi tối cho dù có lạnh cũng sẽ không lạnh như này! Vậy mà giờ lại lạnh tới rùng mình.

Nhưng tôi vừa ngồi dậy, trừ lạnh ra, có một chuyện khác càng làm tôi hoảng sợ hơn. Chỉ thấy vậy mà cả linh đường đều đen kịt, hương nến quanh linh cữu tất cả đều đã tắt, lửa trong chậu than cũng chỉ còn lại đốm nhỏ yếu ớt, ngay cả hương trên bàn thờ cũng đã cháy hết.

Thấy vậy, tôi chỉ cảm thấy đầu nổ ầm một tiếng. Tôi đệch, Lão Thường đi đâu mất rồi?

Tôi đứng bật dậy, sau đó lờ mờ bật lửa ra châm nến lên. Trong ánh lửa yếu ớt, chỉ thấy Lão Thường đang ngồi ngủ, hơn nữa trong xoang mũi còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Tôi chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên, bảo anh ta gác đêm, thế mà anh ta lại mẹ nó ngủ mất, hơn nữa còn làm lửa trên bàn thờ tắt hết.

Tôi không dám sơ suất, lập tức hét lên với Lão Thường: “Lão Thường anh mẹ nó muốn hại chết hai chúng ta à!”

Dứt lời, tôi đá một cái lên vai lão Thường, vì cái đạp này của tôi, Lão Thường lập tức bị tôi đá tỉnh. Lúc vừa tỉnh lại anh ta còn nhỏ giọng mắng mấy câu, nhưng khi nhìn thấy xung quanh tối đen như mực, ánh nến trên bàn thờ đều sắp tắt hết, anh ta lập tức ngạc hét toáng lên: “Đệch, sao lửa lại tắt rồi!”

Lúc này tôi đang cầm một cây nến châm lửa, nghe anh ta nói vậy, tôi không khỏi quay đầu lại mắng: “Anh mẹ nó còn có mặt mũi nói à, may mà ông đây tỉnh lại sớm, nếu như đợi lửa tắt hết sạch, hai chúng ta đều cứ đợi chết đi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)