Âm Hôn Không Tan

Chương 86: Đêm khuya kinh hồn

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Thượng Quan Tiên bảo tôi mạnh lên, không nghĩ tới thế mà lá gan cô ấy to như vậy, muốn xé hủy hồ sơ âm hôn.

“Đúng vậy, nếu không ba năm sau chắc chắn trong hai chúng ta phải có một người chết, nếu như là tôi, vậy thì sẽ hồn phi phách tán vĩnh viễn không thể siêu sinh. Nếu như là cậu thì sẽ không thể vào luân hồi! Chịu hết đau khổ, ngàn đời không thể sống lại...”

Nghe tới đây, tôi chỉ cảm thấy sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, tất cả những thứ này đến quá đột nhiên, đối với một thanh niên mới đạt tới cập bậc Anh Phách mà nói, chuyện này cũng quá mức khó mà tưởng tượng.

“Thật sự, chỉ có thể làm, làm vậy sao?” Giọng tôi trở nên run rẩy.

Thượng Quan Tiên không lập tức đáp lời, mà từ từ đứng lên, sau đó mới lên tiếng nói: “Tôi không muốn giết cậu, nhưng tôi cũng không muốn hồn phi phách tán!”

Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia của Thượng Quan Tiên, cùng với dung mạo tuyệt đẹp của cô ấy, tôi thật sự không nghĩ tới cô ấy lại to gan như vậy, nghĩ ra được biện pháp thoát khỏi gông xiềng này!

Tôi suy nghĩ trong lòng, phát hiện thật sự không có đường lui. Ba năm sau chắc chắn trong hai chúng tôi phải có một người phải chết, hoặc là Thượng Quan Tiên hồn phi phách tán, hoặc là tôi không thể vào luân hồn, ngàn đời không thể sống lại...

Nghĩ tới đây, tôi hít sâu một hơi, Thượng Quan Tiên không muốn giết tôi, còn tôi nhẫn tâm giết cô ấy sao? Với cả tôi giết được cô ấy à? Đáp án là không thể, cô ấy đã cứu tôi trong nguy hiểm mấy lần, cho dù tôi có thể giết được cô ấy thật, tôi cũng không thể làm ra chuyện lấy oán báo ân này.

Thượng Quan Tiên thấy vẻ mặt tôi nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ đấu tranh thì lúc này cũng không quấy rầy tôi, mà đứng ở trong tối nhìn thế giới dương gian qua khe hở cửa sổ!

Sau khoảng mười phút, tôi đưa ra quyết định, chuẩn bị đồng ý cùng Thượng Quan Tiên liều một trận, hoặc là chết, hoặc là sống.

Nghĩ tới đây, tôi móc một điếu thuốc ra, sau khi hút mấy hơi thì nói với Thượng Quan Tiên: “Mặc dù Lý Viêm tôi không phải là nhân vật lớn tài giỏi gì, hơn nữa đạo hạnh cũng rất kém, nhưng tôi muốn liều một lần...”

Thượng Quan Tiên thấy tôi đồng ý lại không lộ ra vẻ vui mừng, mà xoay người nói với tôi: “Mọi chuyện đều có nhân quả, hai chúng ta làm vậy sẽ phạm phải pháp luật của âm phủ, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

Tôi mỉm cười, không còn sợ đầu sợ đuôi như trước nữa: “Cút mẹ nhân quả đi, cút mẹ pháp luật âm ty đi, từ nhỏ tôi khắc cha khắc mẹ, vừa ra đời mẹ đã băng huyết mà chết, cha tôi cũng vì tôi mà ngã xuống vách đá liệt mất nửa người, ngay cả sư phụ - người quan trọng nhất của tôi cũng đã chết, tôi còn cái gì mà phải sợ, hơn nữa cô còn là...”

Nói tới đây, tôi không tiếp tục nói nữa, mà bình tĩnh nhìn Thượng Quan Tiên, Thượng Quan Tiên cũng không đáp lời, rồi cứ vậy hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Không biết qua bao lâu, tôi mới tiếp tục lên tiếng: “Cô không muốn giết tôi, tôi càng không thể làm ra loại chuyện lấy oán báo ân được, nếu vậy cứ để chúng ta đánh cược tính mạng một phen đi! Hoặc là sống, hoặc là... chết!”

Tôi nói tới đây, Thượng Quan Tiên đối diện bỗng bật cười, nụ cười của cô ấy vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.

Lúc này Thượng Quan Tiên nhìn tôi bằng đôi mắt xinh đẹp dịu dàng tình cảm, miệng cũng thì thầm: “Hoặc là sống, hoặc là chết!”

Sau khi tôi và Thượng Quan Tiên đưa ra quyết định ba năm sau sẽ xông xáo địa phủ, trông Thượng Quan Tiên vô cùng vui vẻ, có lẽ cô ấy cũng đang hướng tới loại kết cục muốn sống cùng sống muốn chết cùng chết này!

Nhưng tôi không quan tâm, tôi không muốn làm hại Thượng Quan Tiên, tôi không muốn giết cô ấy. Mà Thượng Quan Tiên cũng không muốn giết tôi. Nhưng chúng tôi đều muốn thay đổi số mệnh, cuộc đời hai chúng tôi không thể vì âm hôn mà một người nào đó phải đi tới kết thúc được, chúng tôi sẽ không bởi vì số mệnh mà lựa chọn yên lặng, chúng tôi sẽ vùng lên đấu tranh.

Sau đó Thượng Quan Tiên không nói với tôi nên tu hành thế nào, cô ấy chỉ nói tu hành là không ngừng rèn luyện, bảo tôi đừng sợ, cố gắng rèn luyện hết sức là được.

Hai ngày sau đó trôi qua khá yên bình, Thượng Quan Tiên vẫn không có chuyện gì sẽ ra ngoài xem phim Hàn Quốc như trước. Mà cửa hàng cũng không nhận được mối làm ăn cần ra mặt nào hoặc là chuyện linh dị thật sự nào.

Chẳng qua vào ngày thứ bảy sau khi tôi đột phá, có một người đàn ông trung niên tìm tới cửa, tôi thấy người tới là một người đàn ông trung niên, hơn nữa hành vi cử chỉ đều khá có tu dưỡng, chiếc xe dừng ở trước cổng cũng là một chiếc Mercedes thì thầm nói đây là một nhân vật cấp tổng tài.

Những nhân vật loại này tới cửa hàng của chúng tôi, phần lớn đều là vì chuyện làm ăn, hoặc là nghi thần nghi quỷ nói có người hại bọn họ, vì vậy cũng là loại dễ lừa gạt nhất, là chủ thuê lấy được tiền nhanh nhất!

Thấy có một khách hàng lớn tới, tôi lập tức tắt tivi trước quầy đi, sau đó từ tốn đứng lên, học sư phụ bày ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt: “Có bạn tới từ phương xa, không tiếp đón từ xa, bần đạo thất lễ rồi!”

Còn chưa đợi người đàn ông kia nói chuyện, tôi đã chắp tay với ông ta. Người đàn ông kia thấy tôi chắp tay với ông ta thì cũng rất lễ phép.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)