Âm Hôn Không Tan

Chương 84: Cô gái áo đen

Chương Trước Chương Tiếp

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, dưới sự chỉ đạo của Thượng Quan Tiên, buổi tối đó tôi đã rèn luyện cường độ cao bốn tiếng đồng hồ, mệt tới tôi suýt nữa thì nghẻo luôn…

Một tuần còn lại, Thượng Quan Tiên giống y như mộng ma, sau khi nghe nói tôi muốn đột phá, vậy là lúc nào cô ấy cũng nhìn chằm chằm tôi, ban ngày trừ bảo tôi ra ngoài chạy bộ, bơi lội ra… buổi tối còn bảo tôi chống đẩy, nhảy dây…

Tôi cảm thấy không phải là mình đang luyện khí, mà đang luyện thể lực, ban đầu tôi đưa ra nghi vấn, nói như này không phải là luyện khí, kết quả lời còn chưa nói xong, Thượng Quan Tiên đã xách một cây gậy to lên, thưởng liên tục cho tôi mười mấy cái.

Sau đó nữa, mặc dù trong lòng oán giận nhưng tôi cũng không dám nói ra…

May mà trời cao không phụ lòng người, vào ngày thứ tám sau khi rèn luyện cường độ cao, tôi đã cảm nhận được luồng khí Lão Thường nói tới kia, đồng thời trong lúc chạy bộ vào ngày thứ chín, tôi đã đột phá được.

Vậy mà tôi đã mở được mạch luân Anh Phách thứ bảy thật, loại cảm giác đó rất kỳ lạ, toàn thân đều thoải mái. Vào khắc đó, tôi cũng bước ra được bước này, trở thành một đạo sĩ biết tu hành chân chính.

Tôi rất hưng phấn, lập tức hô với ngọc bội đỏ trước ngực: “Thượng Quan Tiên, tôi mở mạch luân Anh Phách rồi, tôi mở mạch luân Anh Phách rồi.”

“Ha ha ha, chúc mừng cậu, nhưng mà sau này phải tiếp tục cố gắng!” Giọng của Thượng Quan Tiên vẫn êm tai như trước, nhưng bây giờ tôi đã mở mạch luân Anh Phách, nghe giọng cô ấy cảm thấy càng êm tai hơn.

Những dày vò trước đó của cô ấy, lúc này đã bị tôi quăng tới tận chín tầng mây, chỉ còn lại sự cảm kích vô tận, có lẽ chỉ sau khi thành công thì mới biết được tính quan trọng của nghiêm khắc.

Tôi gọi cho Lão Thường một cuộc điện thoại, vốn người này muốn khoe khoang trước mặt tôi là sau khi mở mạch luân Anh Phách trâu bò bao nhiêu, nói cái gì mà lên xuống tầng không thở gấp, leo một lèo tám tầng cũng không mệt.

Nghe anh ta không ngừng khoe khoang, tôi hắng giọng, sau đó trầm giọng nói với Lão Thường: “Lão Thường, không phải chỉ là mở mạch luân Anh Phách thôi à, anh đắc ý gì chứ, ông đây cũng mở rồi, cũng chỉ là một chuyện đơn giản…”

Lão Thường nghe tôi nói vậy còn tưởng rằng tôi đang khoác lác, vậy mà tỏ ra hơi khinh thường: “Cậu cứ điêu đi! Đạo hạnh cậu kém tôi nhiều như thế, cậu sẽ mở nhanh vậy được à?”

“Anh cho rằng tôi không có chuyện gì lãng phí tiền điện thoại làm gì, chính là để nói cho anh, ông đây cũng là đạo sĩ có đạo hạnh Anh Phách…” Lúc này, tôi trông hơi kiêu ngạo, mà Lão Thường đầu bên kia điện thoại lại tròn mắt líu lưỡi.

Tôi khoe khoang trước mặt Lão Thường mười mấy phút, nói mở mạch luân này đơn giản bao nhiêu, nói anh ta lợi hại hơn tôi nhiều như vậy, bây giờ đã bị tôi đuổi kịp rồi vân vân. Sau khi khoe khoang một phen tôi mới cúp điện thoại, bởi vì vừa rồi mới đột phá, Thượng Quan Tiên không bảo tôi tiếp tục rèn luyện nữa, mà bảo tôi cứ như bình thường, mặc kệ mọi thứ là được.

Mấy ngày còn lại ngày nào tôi cũng ở cửa hàng, cách lần cuối cùng khi chúng tôi tới sườn núi Thập Lý đã qua hơn nửa tháng, mà trong nửa tháng này, An Khang cũng không xảy ra vụ án bị moi rỗng bụng nào nữa.

Trưa hôm nay, tôi đang ăn cơm trưa với Thượng Quan Tiên lại đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Chu Nhiên trong tivi, chỉ thấy Chu Nhiên bị rất nhiều nhà truyền thông bao vây, sau đó mặt chú ta không cảm xúc nói: “Về vụ án giết người liên hoàn biến thái trong thành phố, qua nửa tháng truy tìm hung thủ, cuối cùng hôm qua chúng tôi đã phá án được, hung thủ đã bị bắn chết trong quá trình vây bắt khi gây án…”

Thấy Chu Nhiên nói vậy, tôi không khỏi bật cười, xem ra chú ta vẫn lựa chọn biện pháp để người khác gánh tội này. Nhưng mà không còn cách nào, dù sao loại chuyện có liên quan tới quỷ này là chuyện mà một cảnh sát nhỏ bé như chú ta không thể nào giải quyết được, để bình ổn dư luận, chú ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ.

“Thượng Quan Tiên, rốt cuộc cô gái áo đen tối hôm đó lợi hại bao nhiêu vậy, mà có thế khống chế được bách quỷ?” Tôi vừa ăn vừa hỏi Thượng Quan Tiên.

Mà hôm nay dễ thấy tâm trạng của Thượng Quan Tiên khá tốt, bởi vì bộ phim Hàn cô ấy xem hôm nay đã kết thúc, hơn nữa còn là một kết thúc rất hạnh phúc lãng mạn. Thấy tôi hỏi vậy, vậy mà cô ấy không tránh đi mà lên tiếng nói thẳng: “Chắc hẳn cô gái kia khống chế bách quỷ thông qua loại trận pháp nào đó, mà không phải là thực lực của bản thân cô ta.”

Thông qua loại trận pháp nào đó? Nghĩ tới đây, tôi lại lên tiếng hỏi: “Thượng Quan Tiên, cô nói đạo hạnh của cô ta có thể cao đến mức nào, ở trên mạch luân thứ sáu không?”

Thượng Quan Tiên thấy tôi hỏi vậy thì không lập tức đáp lại tôi mà lắc đầu, sau đó dùng giọng điệu hơi không chắc chắn lắm nói: “Chắc còn phải cao hơn Tinh Phách một cấp…”

Thượng Quan Tiên nói rất nhẹ nhàng rất thờ ơ, nhưng tôi nghe vào tai lại như có ngũ lôi oanh đỉnh, cao hơn Tinh Phách một cấp, vậy chẳng phải là đạt tới phách thứ năm của nhân thể, Trung Khu Phách sao?

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi rùng mình một cái, đạo hạnh như vậy, không chỉ có thể mở mắt âm dương trong một thời gian ngắn, thậm chí còn có thể đi lại giữa âm dương, giúp người chết quá âm.

Thượng Quan Tiên thấy vẻ mặt tôi khiếp sợ thì không khỏi lên tiếng nói: “Lý Viêm, cậu muốn trở nên mạnh hơn, sau đó giúp tôi không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)