Âm Hôn Không Tan

Chương 80: Cô gái áo đen

Chương Trước Chương Tiếp

Lão Thường thấy Chu Nhiên nói vậy thì bày ra vẻ mặt khinh thường: “Anh mẹ nó ngốc à! Nếu anh làm vậy thật, tôi dám chắc chắn không quá ba ngày, nhất định cả nhà anh sẽ chết sạch!”

Vốn Chu Nhiên muốn phản bác, nhưng nghĩ tới đây không phải là một vụ án bình thường, lời tới bên miệng bị chú ta nuốt ngược lại!

Tôi thấy Chu Nhiên á khẩu thì nói với chú ta: “Anh Chu! Nghề này của chúng tôi hơi phức tạp, nói thế này đi! Chúng tôi đều ăn cơm âm phủ, động một tí là sẽ chết người. Không phải cô gái kia đã nói rồi sao? Sau này nơi này sẽ không chết người nữa. Bây giờ anh cứ ngâm mười ngày tám ngày, nếu trong thời gian này không có người chết anh cứ tự xem mà làm... Nếu có người chết, anh hãy truy nã bọn họ... Đương nhiên anh phải chạy trốn trước!”

Chu Nhiên nghe tôi nói vậy, chú ta đã làm cảnh sát nhiều năm lập tức hiểu được ý của câu “Xem mà làm” kia. Lúc này chú ta cũng không lớn tiếng, dù sao chuyện này quá tà ma, tối nay chú ta đã đích thân trải qua. Mặc dù không nhìn thấy những thứ kia, nhưng sau đó cũng nghe được lời miêu tả của chúng tôi, cho đến bây giờ chú ta vẫn cảm thấy sởn cả gai ốc.

Chu Nhiên gật đầu với tôi, không tiếp tục thảo luận chuyện này nữa, chú ta là một người thông minh, kinh nghiệm phá án rất phong phú. Chú ta cũng hiểu ý của tôi, vì vậy sau khi chúng tôi trò chuyện vài câu, chúng tôi cũng rời khỏi hiện trường án mạng.

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cô gái áo đen kia, tối nay tôi và Lão Thường đều rất khó chịu, thấy nơi này không dễ bắt xe, tôi bèn cùng anh ta tìm một quán thịt nướng ăn thịt nướng.

Hai chai rượu xuống bụng, đột nhiên tôi nhớ tới chuyện Lão Thường nói với tôi tối nay, cái gì mà ba môn bảy bang mười hai phái gì đó. Tôi thấy xung quanh cũng không có ai, bèn lên tiếng hỏi Lão Thường: “Lão Thường, ba môn bảy bang mười hai phái trước đó anh nói rốt cuộc là gì vậy? Anh nói cho tôi biết đi?”

****

Lão Thường nghe tôi nói vậy lại không lập tức trả lời tôi ngay, mà ăn xong mấy miếng thịt nướng, sau đó uống một cốc bia rồi mới từ từ lên tiếng.

“Viêm Tử, nói cậu thế nào đây! Tôi bắt đầu nghi ngờ cậu có phải là truyền nhân chính tông của âm hôn không rồi đấy...”

Tôi thấy Lão Thường nói vậy thì lập tức không vui, nghĩ tám tuổi tôi đã theo sư phụ học đạo, trải qua mười mấy năm, số vụ âm hôn xử lý cùng sư phụ không dưới mấy trăm, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy loại pháp môn cấm kỵ như âm hôn người sống.

Bây giờ lại bị Lão Thường nói không phải là truyền nhân chính thống? Tôi lập tức không vui: “Lão Thường, nếu tôi giả thì bao đổi đấy, trong quỷ thuật âm hôn trừ pháp môn cấm kỵ ra, tất cả tôi đều học hết rồi, vậy mẹ nó anh lại nghi ngờ tôi?”

Lão Thường thấy tôi tức giận thì không khỏi bật cười, còn vừa ăn thức ăn vừa đáp lời: “Viêm Tử! Cậu trước tiên đừng nóng. Theo lý mà nói, phàm là đạo chính thống chính phái chúng ta đều sẽ hiểu biết một chút về ba môn bảy bang mười hai phái này, vậy mà cậu lại nghe cũng chưa từng nghe, tôi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ mà thôi!”

Tôi lên tiếng, cảm xúc hơi nôn nóng: “Anh mẹ nói nói mau đi! Lề mà lề mề, cẩn thận ông đây đập chết anh bây giờ!”

Lão Thường thấy tôi sốt ruột, bấy giờ mới bước vào chủ đề chính, kể cho tôi cái gọi là ba môn bảy bang mười hai phái này.

Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng biết được rốt cuộc ba môn bảy bang mười hai phái này là chuyện gì. Thì ra đây là hai mươi hai tổ chức khá nổi tiếng trong ngành này của chúng tôi.

Ba môn trong đó thần bí nhất, đạo hạnh mỗi môn đệ tử đều cao siêu lợi hại, nhưng trên giang hồ thường không gặp được họ, mỗi lần xuất hiện cũng chỉ một hoặc hai người. Nhưng bởi vì thực lực của bọn họ mạnh mẽ, vì vậy xếp ở vị trí đầu tiên, ba môn phái đó lần lượt gọi là Thiên Môn, Địa Môn, Âm Môn.

Bảy bang ở giữa, thực lực được tính là trên trung bình, mỗi một bang phái đệ tử khoảng hai mươi người, được coi là trụ cột vững chắc trong ngành này của chúng tôi, bình thường ở thành phố hơi lớn một chút đều có thể gặp được đệ tử trong những bang này.

Mười hai phái cuối thì có hơi tốt xấu lẫn lộn, thực lực cọc cạch không đồng đều, chẳng được mấy người có bản lĩnh, gần như là có thể xem nhẹ.

Chỉ cần có thể bày sạp bói toán là sẽ có tư cách gia nhập vào những thế lực này, mà đệ tử của bọn họ cũng không gọi là đệ tử, mà được gọi là hội viên. Chỉ cần mỗi tháng nộp lên một khoản tiền nhất định là có thể trở thành thành viên của những tổ chức này, cùng hưởng tài nguyên của những tổ chức này...

Mà trong những tổ chức này chia ra làm mười hai phái, hội viên của bọn họ trải rộng khắp nam bắc Trường Giang, từ bày sạp bói toán tới xem tướng sờ cốt, thậm chí cả chu dịch bát quái, hội viên trong những tổ chức này đều không gì không tinh, đương nhiên chín phần đều là lừa gạt, dựa vào lừa người để kiếm tiền.

Không chỉ như vậy, thậm chí có người còn mở taobao làm ăn bói toán trên mạng, mẹ nó chứ, mặc dù tôi không hiểu về xem bói, nhưng xem bói cũng dùng “vọng văn vấn thiết” (tứ chuẩn: nhìn, nghe, hỏi, sờ), không nhìn thấy người thật, có thể bói ra được cái quỷ ấy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)