Âm Hôn Không Tan

Chương 78: Cô gái áo đen

Chương Trước Chương Tiếp

Cũng không biết tại sao, có khả năng là do máu dồn lên não, vậy mà lúc này tôi ngớ ngẩn ngốc nghếch hét lên một câu như này: “Các cô đã giết nhiều người như thế, mà muốn cứ vậy rời đi sao?”

Lúc này Chu Nhiên vẫn hoảng sợ, thần trí không rõ, mà Lão Thường lại khó hiểu nhìn tôi, trong lòng thầm mắng tôi là tên ngốc… Đến ngay cả Thượng Quan Tiên cũng nghi hoặc khó hiểu quay đầu nhìn tôi, cảm giác tôi hơi không biết trời cao đất dày, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, tôi làm như vậy không phải rõ ràng là đang tìm chết sao?

Mà cô gái áo đen trước mặt lại không hề nổi giận, cũng không có ý định ra tay, chỉ thản nhiên đáp lại: “Chúng tôi đã lấy được mười hồn, nơi này sẽ không có người chết nữa!”

****

Đêm! Vẫn như cũ.

Ánh trăng hơi mờ mờ, trong núi rừng vẫn mờ tối không có bất kỳ biến hóa gì.

Nếu như nói có một biến hóa duy nhất, thì đó chính là sự biến mất của cô gái áo đen, và trăm quỷ bao vây lấy chúng tôi rời đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào phương hướng cô gái áo đen kia biến mất, một lúc lâu sau trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Mà lúc này Thượng Quan Tiên cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy thấy vẻ mặt tôi do dự và nghiêm túc thì không khỏi đi tới trước mặt tôi, sau đó nói nhỏ: “Cô ta rất lợi hại, cho dù là tôi có lẽ cũng không phải đối thủ của cô ta, sau này tu luyện cho đàng hoàng!”

Dứt lời, Thượng Quan Tiên hóa thành một bóng trắng biến mất trong tầm mắt của tôi.

Nhìn phương hướng cô gái áo đen kia biến mất, nhớ lại cảnh tượng bị trăm quỷ bao vậy, lúc này tôi không khỏi hơi sợ hãi. Mặc dù các loại yêu ma quỷ quái cùng với đạo sĩ và hòa thượng, thực lực của bọn họ có nhiều loại, nhưng cô gái lợi hại tới như này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

Trước đây tôi từng nghe sư phụ nói, có một ít đạo sĩ chiêu hồn trong tay có cờ chiêu hồn được truyền lại từ xa xưa, lá cờ này phất nên, không chỉ có thể chiêu được vong hồn ở địa phủ, thậm chí còn có thể thống lĩnh trăm quỷ.

Khi đó tôi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, cho rằng đó chỉ là một câu chuyện thần thoại, chỉ là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong tivi. Nhưng hôm nay, vậy mà tôi được tự mình trải nghiệm, mặc dù tôi không nhìn thấy cái gọi là cờ chiêu hồn kia, nhưng cô gái kia thống lĩnh trăm quỷ là điều không thể nghi ngờ.

Ba chữ đơn giản của cô ta đã có thể uy hiếp trăm quỷ, có thể tưởng tượng được đạo hạnh của cô ta cao bao nhiêu.

Mà vừa rồi nghe Thượng Quan Tiên nói, vậy mà thực lực của cô gái áo đen kia sàn sàn với cô ấy, vậy điều đó có nghĩa là, đạo hạnh của Thượng Quan Tiên… Nghĩ tới đây, cuối cùng tôi đã có được một hiểu biết hoàn toàn mới về thực lực của Thượng Quan Tiên.

Chu Nhiên vẫn vô cùng hoảng sợ, toàn thân run rẩy, mặc dù thần trí đã hơi khôi phục lại, nhưng răng chú ta vẫn run rẩy phát ra tiếng ma sát “lập cập lập cập”.

Lão Thường mang vẻ mặt trầm tĩnh yên lặng hút thuốc, không biết đang suy nghĩ gì. Cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi không hề làm chúng tôi cảm thấy vui mừng và hưng phấn, mà ngược lại, khát vọng về sức mạnh của chúng tôi mãnh liệt hơn một ít.

Tôi phun ra một hơi thuốc, đặt mông ngồi lên trên đống cỏ, không có chút vui mừng nào, mà chỉ có tức giận vô hạn: “Mẹ nó, mẹ nó…”

Tôi không ngừng dùng kiếm gỗ đào chém cỏ dại, vẻ khinh thường chúng tôi vừa rồi của cô gái kia, loại coi thường đó, cùng với thực lực mạnh mẽ của cô ta, tất cả những thứ này thật sự có kích thích quá lớn với tôi, tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn cho tôi. Đối với một đạo sĩ ăn cơm âm phủ mà nói, đây là một loại nhục nhã.

Chúng tôi trảm yêu trừ ma, bảo vệ cái gọi là chính đạo nhân gian. Nhưng trong mắt người ta lại chẳng bằng phân chó, vậy mà cô ta còn chẳng buồn nhìn chúng tôi nhiều thêm một cái, thậm chí còn khinh thường việc ra tay giết chúng tôi.

Loại coi thường này làm tôi rất khó chịu. Bây giờ tôi còn sống, không có chết! Nhưng uy hiếp của cái chết qua đi, cái còn lại chính là nỗi nhục nhã vô biên cô ta để lại! Tôi thầm thề, nhất định tôi phải tìm được cô gái kia, nhất định phải tìm bắt lấy cô ta!

Không phải vì báo thù cho chín người đã chết kia, chỉ vì để tìm về mặt mũi đã mất đi tối nay. Tìm về cái gọi là tôn nghiêm chính đạo trong miệng tôi…

Một lúc rất lâu sau, cuối cùng ba chúng tôi cũng đã bình tĩnh lại, ba chúng tôi đều không nói gì, chỉ mặt ủ mày chau đi xuống núi!

Ngồi trên xe cảnh sát của Chu Nhiên, ba chúng tôi đều yên lặng hút thuốc, Chu Nhiên cũng không khởi động xe, chỉ thò đầu ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mà Lão Thường thì ôm con gà vàng chưa dùng tới kia, nhíu mày không biết đang làm sao.

Tôi thở dài một tiếng, phá vỡ sự yên lặng này: “Vừa rồi cô gái kia đã nói nơi này sẽ không có người chết nữa, nhiệm vụ của chúng ta cũng tính là hoàn thành rồi!”

Lời này vừa dứt, Lão Thường lại nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Không biết vừa rồi tôi có nghe lầm không, cô gái kia nói cái gì, đã lấy được mười hồn rồi?”

“Mười hồn? Chắc là không sai đâu, sau đó cô ta còn nói là sẽ không có người chết nữa.” Tôi lạnh nhạt đáp lại Lão Thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)