Dứt lời, tôi nuốt nước bọt theo bản năng, nhìn Thượng Quan Tiên trước mặt không biết phải làm sao. Mà Thượng Quan Tiên vẫn không hề động đậy, miệng chỉ nói một chữ “đợi”!
“Viêm Tử, cậu, cậu đang nói gì thế?” Lão Thường hơi nghi hoặc, mặc dù anh ta cũng bị dọa sắp chết, nhưng nghe thấy tôi bỗng dưng gọi “Thượng Quan Tiên”, đương nhiên anh ta rất nghi hoặc khó hiểu, không biết là tôi đang nói cái gì.
Tôi thấy Lão Thường hỏi vậy cũng không lập tức giải thích cho anh ta, mà lên tiếng nói: “Chú ý canh gác, đề phòng có biến.”
Lão Thường đã xuất đạo nhiều năm, mặc dù không biết tôi đang nói chuyện với ai nhưng cũng hơi hiểu được một ít, dù sao mỗi nghề đều có điều cấm kỵ, thấy tôi không đáp lại, nhưng anh ta cũng thoáng đoán được là có quý nhân trợ giúp.
Nhưng Chu Nhiên lại hơi ngơ ngác, chú ta không chỉ không nhìn thấy quỷ hồn xung quanh, thậm chí còn vô cùng khó hiểu về hành động và động tác của hai chúng tôi.
“Cậu Lý, cậu Thường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nơi này có quỷ sao? Sao tôi không nhìn thấy?” Dứt lời, Chu Nhiên còn nhìn xung quanh một lượt, nhưng xung quanh trống không không có một thứ gì, lúc này trừ hơi lạnh ra thì không có bất kỳ khác thường gì.
Tôi cảnh giác xung quanh, đồng thời nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn nữa, chúng ta đã bị quỷ bao vây! Lấy dao găm Chân Long của anh ra, chú ý xung quanh!”
Chu Nhiên nghe tôi nói vậy thì trong lòng không khỏi hơi sợ hãi, con người luôn tràn đầy sợ hãi với những thứ nguy hiểm mình không biết, cho dù Chu Nhiên là cảnh sát cũng không hề ngoại lệ. Lúc này nghe tôi nói như vậy, chú ta nào dám sơ suất, lập tức rút dao găm Chân Long ra, dùng vẻ mặt hoảng hốt nhìn xung quanh.
Thượng Quan Tiên ở phía trước tôi áo trắng bay bay, trừ tôi ra, không ai có thể nhìn thấy cô ấy. Lúc này cô ấy đứng thẳng trước mặt tôi, chỉ nhìn thẳng về phía trước như lâm đại địch, trừ vậy ra thì không có động tác dư thừa nào khác.
Qua khoảng chừng mười giây, lệ quỷ xung quanh vẫn không hề động đậy, chỉ cúi đầu bao vây lấy chúng tôi. Dưới hoàn cảnh áp lực vô hạn này, cuối cùng Lão Thường hơi không chịu đựng nổi, chỉ thấy anh ta lấy một thanh đoản đao từ trong túi ra, sau đó vội vàng nói với tôi: “Viêm Tử, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, lát nữa tôi sử dụng trận pháp, các cậu lập tức chạy ra ngoài, có thể chạy được thì chạy đi, nếu tiếp tục như này nữa, chúng ta đều sẽ phải chết ở đây!”
Tôi thấy Lão Thường đột nhiên lấy một thanh đoản đao ra, đồng thời nói với tôi như vậy thì lập tức cảm thấy hơi không ổn. Tôi trầm mặt, dụng giọng hơi trầm trọng hỏi: “Lão Thường, anh mẹ nó lấy đao ra làm gì, anh muốn làm cái gì?”
Lão Thường thấy tôi hỏi vậy thì lộ ra vẻ mặt hung ác, đồng thời vén tay áo lên, lộ ra cánh tay màu nâu đồng: “Mẹ nó, tôi định cắt máu bày trận, hôm nay chỉ có như vậy mới có thể chạy thoát được!”
Dứt lời Lão Thường vung mạnh đao, chuẩn bị chém lên trên cổ tay mình. Tôi thấy anh ta vung đao thì vô cùng kinh hãi, vội vàng tóm lấy tay anh ta: “Lão Thường, anh mẹ nó điên à, nếu anh cắt mạch máu, cái tay này của anh sẽ tàn phế đấy!”
Lão Thường đỏ mắt, không ngừng nhìn xung quanh: “Tôi điên cái quái gì, nhiều quỷ như vậy, ba chúng ta có thể sống mà ra ngoài đã là tốt lắm rồi, còn lo tay với chân làm gì?”
Nói tới đây, Lão Thường lại định vung đao lên cắt mạch máu, nhưng tôi liều mạng ngăn cản lại. Bây gườ Thượng Quan Tiên ở đây, nếu không đến thời khắc cuối cùng, chắc chắn tôi sẽ không để Lão Thường làm ra lựa chọn như vậy.
Chu Nhiên thấy vậy cũng ôm lấy Lão Thường, bảo anh ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù Chu Nhiên không nhìn thấy quỷ xung quanh, nhưng chú ta thấy hai chúng tôi như vậy trong lòng cũng hoảng sợ.
Vào lúc tôi và Chu Nhiên ngăn Lão Thường cắt mạch máu bày trận, Thượng Quan Tiên lại lên tiếng: “Sao người ở đối diện cứ giấu đầu hở đuôi, nếu đã tới rồi thì ra ngoài gặp mặt đi!”
Nghe tới đây tôi không khỏi nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn qua, chỉ thấy lúc này du hồn dã quỷ trước mặt chúng tôi đều tự động nhường đường, cuối cùng đứng ra thành hai hàng! Mà trong bụi cỏ ở phía sau du hồn, lúc này có một bóng người đi ra.
Người kia mặc một bộ đồ bó sát màu đen, đồng thời đeo một tấm lụa đen che mặt, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo, nhưng nhìn vóc người thướt tha của người đó, cùng với trước ngực đầy đặn, chắc hẳn đây là một cô gái.
Cô gái kia vừa xuất hiện, Lão Thường và Chu Nhiên lập tức sững sờ tại chỗ, đương nhiên Lão Thường cũng cảm nhận được sát khí trên người của người kia, loại hơi thở hung ác cực kỳ kia, một loại cảm giác nghẹt thở vô cùng…
Mà Chu Nhiên thì rất kinh ngạc, đột nhiên có một người đi ra đương nhiên làm chú ta cảm thấy kỳ lạ. Lúc này Chu Nhiên lộ ra vẻ cảnh giác, đồng thời rút súng lục chuyên dụng của cảnh sát ra!
Nhưng lúc này, cô gái kia đột nhiên nhìn về phía Chu Nhiên, đôi mắt như bắn ra một tia sáng kì lạ, tôi và lão Thường thì vẫn ổn, trừ ngạc nhiên tại sao đôi mắt kia có thể sáng ngời như vậy trong bóng tối ra thì không có bất kỳ khó chịu gì.
Nhưng Chu Nhiên lại mặt đầy vẻ hoảng sợ, đồng thời thân thể cũng run rẩy, súng trong tay bỗng dưng tự động rơi xuống đất.