Nghĩ tới đây, tôi thầm siết chặt nắm đấm, chuẩn bị lúc nào cũng có thể đánh nhau với ông ta. Cho dù không thể giết ông ta, nhưng tôi cũng phải tìm lại mặt mũi của mình, để ông già kia biết Lý Viêm tôi không hề dễ chọc.
Lúc này, ông cụ ngoài đó năm mét đã bắt đầu cởi đồ của Chu Nhiên xuống, xem ra là đang muốn tái diễn lại chín vụ án mạng trước đó, là sau khi cởi sạch đồ của Chu Nhiên xong, ông ta sẽ móc hết tất cả ruột và nội tạng của chú ta ra.
Khi ông cụ nhìn thấy trên người Chu Nhiên có một thanh dao găm Chân Long và một sợi dây mực, rõ ràng sắc mặt hơi thay đổi, nhưng lại không quá để ý... chỉ ném những món đồ này sang một bên, sau đó tiếp tục xé quần áo.
Thời gian ngày một cấp bách, lúc này rất có thể Chu Nhiên sẽ mất mạng, nhưng từ đầu đến cuối Lão Thường đều không ra tín hiệu với tôi, có lẽ do quá sốt ruột, trên trán và sau lưng tôi đều toát đầy mồ hôi. Lúc này, ông cụ ở cách đó không xa đã lột sạch Chu Nhiên, bắt đầu lấy một con dao găm sắc bén ra.
Mặt thấy Chu Nhiên đã sắp mất mạng, mà Lão Thường lại chậm chạp không phát ra tín hiệu. Tôi không nhịn được nữa, chỉ thấy tôi chợt tung người nhảy lên, hét to một tiếng với ông cụ ở cách đó không xa: “Lão già, dừng tay cho ông đây!”
Lời này vừa dứt, tôi lập tức sải bước xông qua.
Ông cụ kia cũng giật mình, ông ta không ngờ vậy mà nơi này còn có một người khác. Ông ta không nghĩ nhiều, dù sao tôi đã xông tới nơi, ông ta lập tức đẩy Chu Nhiên ra, cầm dao găm lên đâm thẳng về phía tôi đang xông tới từ phía trước.
Phía đối diện là người, vì vậy tôi không dùng kiếm gỗ đào, trong tay nắm chặt đao chém thi, mặc dù đao này không dài, nhưng lại vô cùng sắc bén, dưới ánh trăng lóe lên những ánh sáng lạnh rất rợn người.
“Keng”
Theo một tiếng kim loại va vào nhau xé rách bầu trời đêm, cuộc đại chiến cũng chính thức bắt đầu.
Nghĩ Lý Viêm tôi từ tám tuổi đã đi theo sư phụ học đạo, mặc dù đạo hạnh không cao, nhưng lại có một bầu nhiệt huyết. Có cái gọi là chính tà không thể cùng tồn tại, tối nay chắc chắn phải có một trận huyết chiến, không phải anh chết thì chính là tôi chết. Hiệp đầu tiên, hai chúng tôi đều không chiếm được ưu thế gì, lúc này hai mắt tôi như đuốc, vẻ mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm lão già kia: “Lão già, vậy mà ông đã giết nhiều người như vậy, tối nay tôi sẽ lấy mạng của ông!”
Dứt lời, tôi lập tức muốn ra tay, mà ông cụ kia lại nở nụ cười già nua với tôi, sau đó dùng giọng khàn khàn nói: “Cậu nhóc, không ngờ tới chúng ta lại gặp mặt, đúng là hạnh ngộ.”
“Hạnh ngộ? Tôi tới để trừ hại cho dân...”
Dứt lời tôi cũng không phí lời với ông ta nữa, cầm đao chém thi lên chém mạnh một cái. Ban đầu tôi còn tưởng đã đá phải tấm sắt cứng, nhưng bây giờ xem ra, tôi lại hơi đứng ở thế hơn. Cho dù Lão Thường không ra tay, tôi cũng có thể giết chết được lão già này.
Sau một trận chém giết, rõ ràng thể lực của ông già kia đã hơi không chống đỡ nổi, lúc này đang không ngừng thở dốc!
Lúc này ông ta thở nặng nhọc, dùng giọng đứt quãng uy hiếp: “Cậu, cậu đừng đắc ý, lát nữa, lát nữa cậu sẽ chết, sẽ chết rất thảm!”
Tôi thấy ông cụ kia ngạo mạn như vậy, lúc này còn dám uy hiếp tôi. Sau khi xác định được thực lực của ông ta, lúc này tôi không chỉ không sợ hãi, thậm chí còn hơi phách lối: “Cút mẹ nhà ông đi, tôi sẽ chết rất thảm à, bây giờ ông đây sẽ giết ông trước!”
Dứt lời, tôi lại nhảy lên chém một đao về phía ông cụ kia, lực của đao này cực lớn, cộng thêm lưỡi đao sắc bén của đao chém thi hơi phát sáng dưới ánh trăng, thoạt nhìn thanh thế rất kinh người.
Ông cụ kia biết mình khó mà ngăn được đao này của tôi, vì vậy lập tức lùi ra sau mấy bước. Bởi vì ông ta phản ứng lại kịp thời, nên đã tránh được đao này của tôi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ông ta vừa lùi lại mấy bước, vốn tưởng rằng tránh được tấn công của tôi là sẽ vạn sự thuận lợi, nhưng ông ta nào biết, sau lưng ông ta bỗng dưng xuất hiện một bóng người.
Chỉ thấy Lão Thường một mét tám mấy đột nhiên đứng lên, giống như một cây cột sắt trong đêm đen, tay cầm một thứ giống như là cục gạch, đập “bụp” một cái lên người ông cụ kia.
Lão Thường đập xuống như vậy, ông lão có vóc người còng còng này sao chịu được, lập tức mắt nổ đom đóm rồi ngất đi.
Lão Thường thấy ông cụ kia đã ngất thì thuận tay ném vũ khí trong tay đi, tôi thấy thế mà kẻ phía sau màn lại bị Lão Thường đập cho hôn mê như vậy, cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng nổi.
Mặt tôi không khỏi giật giật mấy cái: “Lão Thường, anh dùng cái gì đập ông ta thế, ông ta sẽ không chết chứ?”
Lão Thường thấy tôi hỏi vậy thì làm một động tác rất phách lối, thậm chí còn phum một miếng nước bọt lên người ông cụ kia: “Phì, tôi mẹ nó còn tưởng là lợi hại lắm! Thì ra chỉ là một đồ ăn hại, mẹ nó!”
“Đừng lẩm bẩm nữa, xem ông ta chết chưa đi...” Tôi lớn giọng hỏi.
Lão Thường rất đắc ý, vẻ mặt khinh thường nói: “Không chết đâu, tôi chỉ đập ông ta hôn mê thôi!”
Nghe Lão Thường nói vậy, tôi lại không quá tin, vì vậy duỗi tay ra kiểm tra một lượt, thấy ông cụ kia còn hơi thở, bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao đối với tôi của bấy giờ, giết người vẫn hơi khó làm tôi chấp nhận được.