Âm Hôn Không Tan

Chương 73: Cô gái áo đen

Chương Trước Chương Tiếp

Cái chính tà không cùng tồn tại thì tôi từng nghe thấy, dù sao trong ti vi thường xuất hiện câu thoại như vậy, nhưng ba môn bảy bang mười hai phái này lại là chuyện gì?

“Lão Thường, cái gì là ba môn bảy bang mười hai phái?” Tôi quay đầu nghi hoặc nhìn Lão Thường.

Mà Lão Thường lại không đáp lời tôi, mà vẻ mặt căng thẳng nói: “Mẹ nó ra rồi, mau xem...”

Nghe tới đây, tôi cũng không thảo luận sâu hơn với anh ta về môn phái gì đó nữa, lập tức quay đầu nhìn qua.

Sau đó chỉ thấy trong bụi cỏ trong tối đột nhiên có một bóng người đi ra, dáng người đó còng còng, mặc một bộ đồ đen, trong bóng tối hoàn toàn không nhìn rõ được mặt người đó, chỉ biết chắc chắn đó là một ông lão...

Tôi ngừng thở, thân thể không động đậy, chỉ sợ phát ra âm thanh dư thừa gì.

Mà Lão Thường lại dùng tay đụng tôi, tôi thấy Lão Thường đụng mình thì quay đầu nhìn qua, thấy Lão Thường đang ra hiệu, ý trong đó chắc là nói anh ta chuẩn bị đi vòng qua, lát nữa chúng tôi đánh giáp công trước sau!

Bởi vì động tay rất đơn giản, tôi lập tức nhìn hiểu, sau đó thì gật đầu với Lão Thường.

Mặc dù bình thường Lão Thường có hơi ngốc, nhưng ở phương diện trảm yêu trừ ma thật sự có kinh nghiệm hơn tôi, dù sao từ trước tới giờ anh ta đều làm việc một mình, hơn nữa xuất đạo cũng đã khá lâu.

Mà tôi không như vậy, tôi vẫn luôn nằm dưới sự che chở của sư phụ, vì vậy không theo kịp Lão Thường về phương diện đối phó âm tà này.

Không qua bao lâu Lão Thường đã lẻn ra thật xa, hơn nữa động tác trông cực kỳ thành thạo, xem ra anh ta từng làm không ít chuyện đánh úp từ phía sau như này…

Vì an toàn của Chu Nhiên, tôi chỉ nhìn Lão Thường một cái, sau đó quan sát chặt chẽ bóng người trong bóng tối kia.

Bóng người kia không lập tức ra tay với Chu Nhiên, mà đi tới trước ba cây hương một cây nến trên mặt đất kia, lấy một lá bùa vàng ra đốt, sau đó tay kết một thủ ấn kỳ quái, miệng cũng lẩm bẩm niệm một ít chú ngữ. Cuối cùng hai tay ông ta mở ra, hô nhỏ một tiếng: “Tán!”

Khi ông ta hô ra chứ “tán” này, vậy mà xung quanh có bóng trắng bồng bềnh. Thấy vậy tôi không khỏi nhíu mày, tôi là đạo sĩ, đương nhiên biết những bóng trắng kia là cái gì. Những bóng trắng đó chính là du hồn vô chủ trong khu đất hoang này, vậy mà người kia có thể khống chế những du hồn đó, điều này làm tôi rất kinh ngạc.

Tương Truyền Tương Tây có Cản Thi Nhân (Người dẫn đường cho xác chết), có bản lĩnh điều khiển thi thể. Nhưng bản lĩnh chỉ dựa vào ba cây hương một cây nến khống chế hồn phách này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

Nhìn tới đây, trong lòng tôi không không khỏi dâng lên chút gợn sóng. Nếu lát nữa đánh nhau thật, tôi và Lão Thường có thể toàn thân trở ra, hoặc là hai chúng tôi có thể sống sót trở về sao?

****

Lúc này tôi vô cùng căng thẳng, bởi tôi chưa từng chiến đấu sinh tử với người khác, hơn nữa cũng không biết đối thủ lợi hại bao nhiêu.

Đối với những gì mình không biết và không xác định, tôi thật sự hơi sợ hãi.

Nhưng lúc này Lão Thường lại khá bình tĩnh, vậy mà lần tới được sau lưng bóng đen kia, lúc này, hình như bóng đen đang tiến hành một loại nghi thức tế bái nào đó, hoàn toàn không chú ý tới Lão Thường ở sau lưng ông ta!

Mặc dù Lão Thường đang ở sau lưng bóng đen, nhưng anh ta lại không ra hiệu cho tôi hành động, vì vậy tôi chỉ có thể yên lặng đợi.

Mấy phút sau bóng đen kia đã làm xong nghi thức, lúc này ông ta hơi thở gấp, cho dù tôi cách ông ta hơn năm mét cũng có thể nghe rõ được tiếng thở dốc của ông ta, cùng với tiếng ho khan nhỏ của người già.

“Khụ khụ khụ!”

Bóng đen kia che miệng ho mấy tiếng, sau đó đi về phía Chu Nhiên. Tôi không khỏi hơi lo lắng, nhưng bên Lão Thường còn chưa chuẩn bị xong, hình như đang chuẩn bị loại trận pháp nào đó.

Lúc này mặc dù tôi rất sốt ruột, nhưng lại không dám làm bừa, tránh cho thất bại trong gang tấc! Bóng đen kia tới trước mặt Chu Nhiên, đứng trước chú ta quan sát một lượt, sau đó dùng giọng nói hơi khàn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không ngờ lại bắt được cậu, ngày đó cậu mạng lớn nên để cho cậu chạy mất. Tối nay tôi xem cậu chạy như thế nào!”

Nghe tới đây, trong đầu tôi như nổi lên sóng to gió lớn, giọng nói này và ý trong lời nói này, tất cả đều dẫn dắt về phía sườn núi Thập Lý nửa tháng trước!

Nghe tới đây, tôi nhìn kỹ lại vóc người bóng đen kia, trong tầm nhìn mờ tối, vậy mà tôi thoáng nhìn rõ mặt của ông ta. Lúc này tôi chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, trên trán nổi lên đầy gân xanh.

Bà nó chứ, bóng đen này mẹ nó chính là ông cụ tối hôm đó, cũng chính là người đã nấu thịt người chết cho chúng tôi ăn.

Nghĩ tới đây tôi không khỏi cắn răng, lửa giận lập tức bốc lên tận cùng. Mặc dù có lẽ tôi không phải đối thủ của ông ta, thậm chí tối nay sẽ chết ở nơi này. Nhưng vừa nghĩ tới tối đó suýt nữa bị ông ta giết chết, tôi lại hơi không khống chế được bản thân.

Có lẽ do tuổi trẻ bồng bột, lửa giận khá lớn, sau khi xác định được người đó từng hại tôi, có câu gọi là kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt, lúc này tôi không những không sợ hãi, mà còn có một loại xúc động khát máu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)