Âm Hôn Không Tan

Chương 72: Cô gái áo đen

Chương Trước Chương Tiếp

Lão Thường nghe tôi nói vậy cũng liên tục gật đầu, dù sao đây cũng là một phần trong kế hoạch tác chiến của chúng tôi.

Bởi vì thứ chúng tôi đối phó là quỷ, vì vậy khi truy kích bọn chúng chúng tôi đều bôi một vốc dầu cá lên người, đồng thời ném giày đi. Chỉ có như vậy, chúng tôi mới có thể tạm thời ép ba ngọn dương hỏa trên người xuống, đề phòng bị vật tà phát hiện.

Bởi vì đã cởi giày, lại theo đuôi ở trong rừng núi, làm hai chân tôi và Lão Thường đều bị cành cây khô đâm mấy lần, đau tới mức tôi chỉ có thể nhíu mày, nhưng không dám phát ra tiếng, có chút cảm giác người câm ăn Hoàng Liên, vô cùng khó chịu.

Sau khoảng mười lăm phút, cuối cùng Chu Nhiên trước mặt chúng tôi đã dừng lại. Chỉ thấy lúc này anh ta đã đi tới một khu đất trống.

Nhưng điều làm tôi khó hiểu chính là, vậy mà trên khoảng đất trống này lại cắm ba cây hương một cây nến, lúc này nó đang cháy rất mạnh...

Thấy vậy, tôi và Lão Thường không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Rốt cuộc chuyện gì đây? Chẳng lẽ âm tà biết cắm hương đốt nến cho mình sao?

Nhưng nghĩ lại, không đúng! Âm hồn lệ quỷ căn bản không thể động tới lửa, đừng nói là đốt lửa, ngay cả hương nến bọn họ cũng không thể đụng vào.

Mặc dù chúng nó có thể hít hương hỏa cúng bái, nhưng hương nến không phải thứ chúng nó có thể chạm vào, còn tại sao như vậy tôi lại không biết. Từ xưa tới nay tôi chỉ biết quỷ hít hương, người châm nến, chưa từng nghe nói âm tà biết châm lửa đốt hương nến cho bản thân.

Lúc này tôi chỉ thấy sau lưng hơi lạnh, một loại dự cảm không tốt xông lên.

Tôi nhíu mày nhìn Lão Thường: “Lão Thường, có lẽ lần này chúng ta gặp phải phiền phức rồi?”

Có lẽ Lão Thường là ngốc tự nhiên, chuyện bày rõ trước mặt nhưng anh ta lại không nhìn rõ, lúc này, chỉ thấy anh ta nghi hoặc hỏi: “Sao thế Viêm Tử, có phải cậu nhìn ra gì rồi không?”

Tôi há miệng, sau đó nhìn Chu Nhiên không động đậy phía không xa, nhỏ giọng nói: “Lão Thường, anh mẹ nó không nhìn rõ sao, nơi này cắm ba cây hương một cây nến, mặc dù tôi không biết tại sao chỉ có một cây nến, nhưng rõ ràng không phải do quỷ làm! Điều đó cũng có nghĩa là, nơi này trừ ba người sống là chúng ta ra, còn có người khác nữa.”

“Cái gì? Người khác?” Lão Thường rất kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt rất ngạc nhiên!

“Đúng vậy, xem ra chín vụ án mạng ở đây và căn nhà ngói cũ ngày đó chúng ta gặp được, có lẽ đều là đã rơi vào cạm bẫy của người kia. Cũng có nghĩa là tất cả mọi thứ ở nơi đây đều là do người làm, mà không phải quỷ làm.” Tôi trầm giọng giải thích.

Đồng thời cũng chú ý mật thiết tới Chu Nhiên ở cách đó không xa, đề phòng tình huống có biến.

Lúc này vẻ mặt Lão Thường u ám, sắc mặt rất khó coi: “Mẹ nó, thì ra là con người, thế này thì dễ xử lý, đợi hắn ta xuất hiện, xem ông đây xử lý tên chết tiệt đó thế nào!”

Dứt lời, Lão Thường vén tay áo lên, bày ra tư thế muốn đánh nhau!

Nhưng tôi lại không thấy thế, mặc dù rất có khả năng bàn tay đứng phía sau tất cả là con người, nhưng chắc chắn người đó là đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm. Chỉ dựa vào đạo hạnh này của hai chúng tôi? Có thể là đối thủ của hắn ta không?

Nghĩ tới đây, tôi chỉ cảm thấy đau đầu, đối phó quỷ còn có một ít phần thắng, dù sao tư duy của chúng nó không đầy đủ, ba hồn bảy phách không toàn vẹn, không có tư duy logic hoàn chỉnh. Đương nhiên cũng có ví dụ đặc biệt, tồn tại như Thượng Quan Tiên thuộc về dị loại, bởi vì cô ấy và tôi có âm hôn.

Nói từ góc độ khác, thì âm hôn của hai chúng tôi biến tướng làm cô ấy có được năng lực tư duy hoàn chỉnh.

“Viêm Tử, có biến...”

Khi tôi đang nghĩ lát nữa gặp được kẻ đứng phía sau nên làm như thế nào, Lão Thường lại đột nhiên nói vậy.

Tôi không dám sơ suất, hai mắt sáng ngời, không bỏ qua bất kỳ góc độ nào. Sau đó chỉ thấy trong bụi cỏ không xa phát ra tiếng “xào xạc xào xạc”, đồng thời còn kèm theo tiếng ho nhẹ!

Khi nghe thấy tiếng ho nhẹ kia, tôi chỉ cảm thấy thần kinh toàn thân đều căng thẳng, trái tim đột nhiên đập tăng tốc, trong đầu cũng nổi lên sóng to gió lớn.

Đây là lần đầu tiên tôi đối nghịch với đạo sĩ có đạo pháp cao thâm, lúc này tôi vô cùng căng thẳng, không biết lát nữa nhìn thấy rồi thì xông thẳng lên đấu một trận anh sống tôi chết với hắn ta, hay là nói đạo lý với hắn ta, nói giết người là không đúng, bảo hắn ta hãy từ bỏ chuyện giết người?

Nhưng vừa nghĩ tới ngày đó ông đây suýt chết ở sườn núi Thập Lý, lửa giận của tôi lại lập tức bùng lên.

“Viêm Tử, đợi người kia xuất hiện tôi sẽ mò tới sau hắn ta, đến lúc đó hai chúng ta đánh bất ngờ giết chết tên chết tiệt đó!”

Nghe tới đây, tôi không khỏi nhíu mày, dụng giọng điệu nghi hoặc hỏi: “Lão Thường, đó là người sống, lẽ nào phải xông lên liều mạng với hắn ta thật sao?”

Tôi vô cùng nghi hoặc, dù sao đây là lần đầu tiên tôi đối đầu với người sống, vì vậy trong lòng có chút khúc mắc như vậy!

Lão Thường thấy tôi nói vậy thì không khỏi lộ ra vẻ khinh thường: “Viêm Tử, cậu ở trong nghề này lâu vậy rồi, chẳng lẽ không biết chính tà không cùng tồn tại sao? Sư phụ cậu không nói chuyện ba môn bảy bang mười hai phái cho cậu sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)