Âm Hôn Không Tan

Chương 71: Cô gái áo đen

Chương Trước Chương Tiếp

Lên tới sườn núi Thập Lý, thấy có một khoảng cỏ dại hơi trống trải, chúng tôi đã chọn lựa vị trí ấy.

Xác định vị trí xong, ba chúng tôi bắt đầu tự bận việc của mình theo nhiệm vụ đã sắp xếp trước đó, mà Lão Thường thì châm lửa đốt hương, nói phải tế bái thiên địa.

Tôi hỏi anh ta tại sao? Anh ta nói tế bái thiên địa xong, pháp trận trong tay sẽ thuận tay hơn, hơn nữa uy lực cũng mạnh hơn... tôi thấy anh ta nói vậy thì cũng không hỏi nhiều. dù sao tôi không hiểu về Kỳ Môn Độn Giáp, chắc chắn trong nghề này của bọn họ có rất nhiều quy củ cổ xưa, giống như là cấm kỵ trong âm hôn của chúng tôi vậy.

Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa. Mà thời gian cũng tới chín giờ bốn mươi, tôi thấy thời gian vừa vặn, thế là lập tức đưa cho Chu Nhiên một lá bùa, sau đó vỗ vai chú ta!

“Anh Chu, lát nữa cẩn thận một chút!”

Chu Nhiên thấy tôi nói vậy thì không khỏi mỉm cười, không có chút sợ hãi nào: “Lý đạo trưởng, mạng tôi rất lớn...”

Dứt lời, Chu Nhiên quay đầu đi về phía bãi đất trống, chuẩn bị đi làm mồi nhử! Tôi nhìn bóng lưng hùng tráng của Chu Nhiên rời đi, trong lòng có hơi xúc động, cũng không biết tại sao, đột nhiên tôi hét lên một tiếng với chú ta: “Anh Chu, nếu tối nay chúng ta có thể còn sống mà trở về, tôi sẽ coi anh là anh trai!”

“Thế chắc chắn cậu là em trai thật rồi... ha ha ha!”

Chu Nhiên không quay đầu, chỉ đưa lưng vẫy tay với tôi... thấy chú ta bước đi thong dong như vậy, tôi thật sự hơi hối hận trước đó có thành kiến với chú ta, lúc này tôi lại nhớ tới những cái gọi là “quy củ” được truyền xuống trong ngành, vậy mà hơi cảm thấy không có thiện cảm.

****

Tôi và Lão Thường yên lặng nấp ở sau một tảng đá, mà Lão Thường vẽ rất nhiều đường đen ngổn ngang ở vị trí chúng tôi ẩn nấp.

Tôi hỏi anh ta đang làm gì, Lão Thường nói đây là một trận pháp đồ, có thể tạm thời tụ âm. Cuối cùng đạt tới hiệu quả ngụy trang.

Lúc này tôi và Lão Thường chú ý thật kỹ tới Chu Nhiên cách đó không xa, mà lúc này chú ta cũng rất to gan, vậy mà ngồi ở trên một ngôi mộ thấp, thỉnh thoảng hút ngụm thuốc, cũng không sợ thứ bên trong ngôi mộ kia xông ra cắn mình.

Bởi vì không bật đèn, mà ánh trăng cũng khá tối, vì vậy chúng tôi không nhìn được quá rõ vẻ mặt lúc này của chú ta, chỉ có thể nhìn thấy đường nét thân thể của chú ta và đầu thuốc lập lòe...

“Lão Thường, anh cảm thấy Chu Nhiên này thế nào?” Tôi hút thuốc, nhìn Chu Nhiên nơi cách đó không xa qua khe đá.

Lão Thường thấy tôi hỏi vậy, đầu tiên thoáng sững sờ, sau đó mới lên tiếng nói: “Cảm thấy cũng được, là đàn ông chân chính, xứng đáng với danh hiệu cảnh sát...”

Tôi thấy Lão Thường nói vậy cũng gật đầu. Đúng thế! Chu Nhiên rất xứng đáng với danh hiệu này, biết rõ là nguy hiểm lại không chút do dự, hoặc là nói dũng cảm quên mình. Nguyên nhân trong đó cũng chỉ là để phá án, để có thể chết ít người dân An Khang hơn.

Bởi vì chúng tôi đang ôm cây đợi thỏ, nên tôi và Lão Thường cũng chỉ nói mấy câu đơn giản, sau đó không lên tiếng nói gì nữa. Dù sao thứ như âm tà này rất nhạy cảm, xung quanh xuất hiện chút biến hóa nhỏ xíu cũng có thể bị chúng nó phát hiện.

Hai chúng tôi yên lặng không phát ra tiếng động, thời gian cứ vậy trôi qua từng chút một, mắt thấy đã sắp tới mười hai giờ, nhưng nơi này vẫn không xuất hiện thứ chúng tôi muốn tìm.

Bởi vì chúng tôi đã ngồi canh ở đây mấy tiếng, nên không chỉ chân đã ngồi xổm tới mất cảm giác, mà ngay cả eo cũng bắt đầu đau nhức. Lúc này, chỉ thấy Lão Thường duỗi chân ra, đồng thời nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó, chẳng lẽ tà vật này đến tháng à, con mồi đưa tới tận cửa như này nó lại không tới lấy? Đệch má...”

Vốn tôi định ngăn Lão Thường mắng nhỏ lại, dù sao sau mười hai giờ âm khí trong thiên địa nặng, là giai đoạn tà ma hoạt động mạnh nhất. Nếu anh ta nói như vậy, tà vật gần đó cảm nhận được, có khả năng chúng tôi sẽ dẫm lên vết xe đổ như lần ở sườn núi Thập Lý trước, thậm chí sẽ mất mạng ở nơi này.

Nhưng khi tôi chuẩn bị quay đầu ngăn Lão Thường lại, vậy mà tôi phát hiện Chu Nhiên ở chỗ không xa đột nhiên đứng lên, tôi thấy Chu Nhiên đột nhiên đứng lên, hơn nữa hành động hơi khác thường thì lập tức căng thẳng, sau đó duỗi tay kéo Lão Thường.

Lão Thường thấy tôi kéo anh ta lập tức hiểu được là có chuyện, không chút chậm trễ nhanh chóng quay đầu nhìn qua.

Lúc này Chu Nhiên đã đứng thẳng dậy, chú ta không có bất kỳ động tác dư thừa nào, hai tay buông thõng thân thể lại đứng thẳng. Không chỉ như vậy, vậy mà chú ta còn xoay người chạy về phía sâu trong bóng tối!

Thấy vậy, chỉ thấy tôi nói nhỏ với Lão Thường: “Mẹ nó, tới rồi!”

Lão Thường nghe tôi nói vậy sắc mặt cũng thay đổi, lập tức trợn to hai mắt. Lúc này thời gian cấp bách, hai chúng tôi không dám trì hoãn, lập tức lấy bùa mở thiên nhãn của tôi ra, nhanh chóng phối hợp với nhau mở thiên nhãn...

Sau khi mở thiên nhãn, bóng tối vô tận trước mắt trở nên rất rõ ràng, nhưng lúc này Chu Nhiên đã chạy ra xa bảy tám mét, sắp biết mất trong tầm mắt hai chúng tôi.

Tôi và Lão Thường không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo. Lúc này chỉ thấy tôi vừa cẩn thận bám theo đuôi, vừa nói với Lão Thường: “Lão Thường, tôi thấy chắc chắn đã có thứ mê hoặc tâm trí của Chu Nhiên. Lát nữa khi nhìn thấy thứ kia, chúng ta lập tức giết chết thứ chết tiệt đó!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)