“Được! Đội trưởng Chu nói hay lắm.” Lão Thường ngậm điếu thuốc trong miệng, khỏi thuốc hun tới hai mắt anh ta híp lại thành đường thẳng, nhưng miệng lại không ngừng nói lời hay, đồng thời còn vỗ tay cho Chu Nhiên!
Chu Nhiên thấy Lão Thường vỗ tay cho mình, mặc dù đã làm cảnh sát nhiều năm, nhưng lúc này chú ta cũng cảm thấy cái mặt già đỏ lên: “Ha ha, chê cười rồi, chê cười rồi!”
Tôi thấy Chu Nhiên nói vậy, đương nhiên không thể cho chú ta bậc thang đi xuống, phải lập tức thuận nước đẩy thuyền, bảo người này đi làm mồi nhử: “Đâu có, đội trưởng Chu rất chính trực, vừa hay, tối nay có một nhiệm vụ giao cho anh...”
“Nhiệm vụ gì...” Chu Nhiên nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi thấy chú ta như vậy cũng không lập tức đáp lời, mà tiếp tục lên tiếng nói: “Yêu quái nơi này rất lợi hại, có lẽ chỉ có dao găm Chân Long của anh mới có thể trấn áp được nó!”
“Muốn bảo tôi làm gì! Cậu cứ nói thẳng ra đi!” Chu Nhiên thấy tôi nói không rõ ràng, trong lòng vô cùng cấp bách.
Tôi thấy Chu Nhiên như vậy thì cảm thấy thời cơ đã chín muồi: “Là vậy này đội trưởng Chu, chúng ta có ba người, Lão Thường giỏi về trận pháp, tiện vây bắt hồn phách âm tà. Mà trong tay tôi có bùa chú, là sức mạnh tấn công chính! Còn anh thì có nhiệm vụ gian khổ nhất, là nhất định phải dẫn được thứ ở đây ra.”
Nghe tới đây, Chu Nhiên lập tức hiểu ra, lúc này chú ta không hề có vẻ hoảng sợ, mà đồng ý rất dứt khoát: “À, nói thẳng ra thì không phải là làm mồi nhử à! Tôi làm là được...”
Tôi và Lão Thường thấy Chu Nhiên đồng ý gọn lẹ như vậy, đồng thời thấy chú ta không có vẻ sợ hãi, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, chúng tôi thật sự mẹ nó là lòng tiểu nhân!
Vì cảm thấy rất ngại ngùng, thế là tôi hơi xấu hổ nói với Chu Nhiên: “Chuyện, chuyện này có lẽ, có lẽ khá nguy hiểm!”
“Không sao, làm nghề này của chúng tôi đều miễn dịch với nguy hiểm, chỉ cần có thể diệt trừ được thứ giết người ở đây, cho dù có nguy hiểm cũng không sao!” Chu Nhiên vẻ mặt nghiêm nghị, thể hiện ra khí chất một cảnh sát nên có, hoàn toàn không sợ hãi.
Tôi và Lão Thường đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trong lòng rất khó chịu, vốn là chúng tôi không mang ý tốt, lại không nghĩ tới Chu Nhiên hiên ngang lẫm liệt như vậy.
Hai chúng tôi chỉ muốn mang dao găm Chân Long của chú ta ra, để chúng tôi có thêm một phần thắng. Còn về Chu Nhiên, chúng tôi gần như không suy nghĩ tới người này, cuối cùng thấy chú ta tới thật mới bí mật mưu đồ ở trên xe, muốn để chú ta làm mồi nhử.
Cũng không phải là tôi và Lão Thường sợ chết, mà sắp xếp như vậy thật sự có thể phát huy ra được sức chiến đấu mạnh nhất.
Nhưng với Chu Nhiên mà nói thì chuyện này rất nguy hiểm, mặc dù trên người chú ta có dao găm Chân Long. Cho dù có thể bảo vệ tính mạng, nhưng chúng tôi lại không thể đảm bảo chú ta có thể toàn vẹn.
Nhưng khi đó chúng tôi không nghĩ được nhiều như vậy, hoàn toàn coi Chu Nhiên là một người ngoài cuộc, chỉ lấy chú ta làm mồi nhử, nhiều nhất chỉ bảo vệ tính mạng của chú ta, còn cái khác hai chúng tôi không nghĩ quá nhiều.
Nhưng bây giờ xem ra tôi và Lão Thường đã nhìn lầm Chu Nhiên, chú ta không chỉ là người chính trực, hơn nữa còn có một bầu nhiệt huyết.
Biết rõ là bị chúng tôi dùng làm con mồi dẫn dụ, lại không hề nhíu mày. Thấy vậy, cái nhìn của tôi về vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự này đã cải thiện không ít, ít nhất chú ta là đàn ông chân chính, một người đàn ông có thể đảm đương chức vụ cảnh sát nhân dân.
Nhưng chuyện đã tới nước này chúng tôi cũng không thể nói thêm gì nữa, mặc dù trong lòng hổ thẹn, nhưng để bắt quỷ, cũng chỉ có thể bảo Chu Nhiên đi làm mồi nhử.
Tiếp theo đó, ba chúng tôi thương lượng đối sách, đồng thời vẽ địa điểm xảy ra chín vụ án mạng này ra, không một ngoại lệ, tất cả đều ở vị trí sườn núi Thập Lý.
Theo suy đoán của tôi và Lão Thường, buổi tối chắc chắn những người này không thể không có chuyện gì lại chạy tới sườn núi Thập Lý được, dù sao nơi này trừ mộ ra thì không có cái gì. Vì vậy chắc chắn có thứ gì đã dụ dỗ, hoặc là điều khiển bọn họ đi tới sườn núi Thập Lý.
Nghĩ tới đây, tôi và Lão Thường lập ra một bản kế hoạch tác chiến chi tiết, để đội trưởng đội cảnh sát hình sự Chu Nhiên đứng ở sườn núi làm mồi nhử, đồng thời mang theo dao găm Chân Long của chú ta và một lá bùa trấn sát của tôi, vào thời khắc nguy hiểm có thể giữ được mạng. Mà trên người chú ta còn phải quấn một sợi dây mực, dùng quần áo che thật kỹ, đề phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cuối cùng tôi và Lão Thường nấp ở trong bóng tối, chỉ cần phát hiện ra khác thường hoặc là có thứ gì tới gần, tôi và Lão Thường sẽ tạo thành thế bao vây, cuối cùng giết chết nó.
Lúc này nhìn thời gian, đã là hơn tám giờ tối, nếu âm tà kia đủ to gan, có khả năng sau mười giờ nó sẽ xuất hiện trong núi này!
Nghĩ tới đây, ba chúng tôi cũng bắt đầu đi về phía sườn núi, dù sao mộ cổ ở nơi đó nhiều nhất, âm khí cũng nặng nhất, địa điểm xảy ra chuyện cũng đều ở những vị trí đó. Nếu phỏng đoán của chúng tôi không sai, chắc chắn hang ổ của âm tà kia ở ngay trong huyệt mộ nào đó trên sườn núi...