Tôi lắc đầu, tỏ ý không cần thiết, dù sao có một lần PK như này là đủ rồi, tiếp tục đấu nữa cũng không có bao nhiêu ý nghĩa!
Sau khi tôi tỏ ý từ chối, cô gái kia bày tỏ rất đáng tiếc. Nhưng cũng rất lễ phép gật đầu, sau đó rời đi từ trong đám người. Mà tôi cũng không ở lại lâu, lập tức xoay người rời khỏi khu trò chơi Kính Bá!
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ bất ngờ rất bình thường, không cần phải để ý, càng không có ý nghĩa kỷ niệm.
Nhưng tôi sao biết được, trận PK máy nhảy này lại trở thành một bước ngoặt khác trong cuộc đời của tôi.
Về đến nhà, tôi gọi điện thoại cho Lão Thường, hỏi anh ta chuẩn bị xong chưa, đồng thời có cần pháp khí gì không, đồ trong nhà tôi nhiều, tôi mang một ít cho anh ta.
“Viêm Tử, cậu cứ yên tâm đi! Tôi chuẩn bị xong hết rồi, tối mai cứ nhìn tôi đi...”
“Đệch! Lần này anh đứng có mà gây họa cho tôi! Lần này ông đây không chịu được hành hạ đâu...”
Sau đó tôi và Lão Thường cãi nhau một lúc, rồi tôi gọi điện thoại cho Chu Nhiên, chú ta nói chú ta đang ở cục cảnh sát, dao găm Chân Long bất cứ lúc nào cũng đợi lệnh, chỉ cần đợi tới ngày mai chú ta sẽ mang nó theo.
Xác định người và trang bị xong, tôi thở dài một tiếng, nhưng lo cũng vô dụng, dù sao tôi chỉ có một mình, chết thì chết thôi tôi không có gì để luyến tiếc. Nhưng ngược lại là Lão Thường và Chu Nhiên, nếu bọn họ có hậu quả không may gì, tôi không nghĩ, cũng không dám nghĩ tới...
Tôi hút một điếu thuốc, sau đó làm mấy món ăn ở nhà, cuối cùng thì đi ngủ.
Ngày hôm sau tôi không đi tới khu trò chơi Kính Bá nữa, mà ở nhà xem phim dài tập cả sáng, cho tới hơn hai giờ trưa mới xách túi đồ đi ra ngoài.
Trước tiên tôi đi tới cửa hàng của Lão Thường, Lão Thường thấy tôi tới thì bảo tôi ngồi trên ghế sô pha bên cạnh một xíu, đợi anh ta một lát.
Mà sư phụ Lão Thường thấy tôi ngồi trong cửa hàng cũng không nói gì, chỉ híp mắt lại không biết đang nhắm mắt nghỉ ngơi hay là ngủ!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khoảng lúc bốn giờ, ông chủ của Lão Thường cho anh ta nghỉ, bảo anh ta về sớm một tiếng đồng hồ.
Lão Thường rất hưng phấn, lập tức dẫn tôi tới phòng trọ của anh ta, kết quả vừa vào phòng, ông đây đã bị thối tới khó thở, đầu thuốc lá và rác trải đầy đất, thậm chí còn có rất nhiều giấy vệ sinh đã dùng. Cũng không biết cả một ngày trời người này làm cái gì...
Lão Thường thấy tôi nhìn giấy vệ sinh đầy đất thì cười ha ha, vẻ mặt đó rất bỉ ổi, làm tôi rùng mình một cái...
“Đừng nhìn nữa, mấy ngày trước bị ốm...”
Tôi thấy anh ta nói vậy chỉ cảm thấy rất cạn lời, nhưng cũng không nói nhiều gì, chỉ bảo anh ta nhanh một chút.
Lão Thường cũng rất lanh lẹ, dù sao đồ đều đã được chuẩn bị xong, vì vậy sau khi anh ta thu dọn đơn giản mấy cái thì đã sắp xếp xong tất cả pháp khí và đạo cụ.
Tôi thấy anh ta trừ ôm một túi to đạo cụ ra, vậy mà còn ôm theo một con gà vàng. Mọi người đều biết gà vàng thông linh, phần lớn đều dùng để thờ cúng, được coi là một trong ba món đồ thờ cúng, tối nay chúng tôi đi bắt quỷ, Lão Thường ôm gà vàng theo làm gì?
Chẳng lẽ không đánh lại, cuối cùng giết gà vàng tặng lễ? Dùng thủ đoạn dương gian hối lộ?
Nghĩ tới đây, tôi nghi hoặc hỏi: “Lão Thường, anh ôm theo một con gà làm gì? Chẳng lẽ muốn tặng lễ?”
Lão Thường thấy tôi hỏi vậy thì không khỏi cho tôi một ánh mắt khinh thường, giống như đang nhìn một tên ngốc: “Cậu thì hiểu cái quái gì. Đây là đồ tốt đấy, tới tối tôi sẽ nói cho cậu tôi mang thứ này theo làm gì!”
Anh ta đáp xong tôi cũng không hỏi nữa, chúng tôi chỉ tự xách túi đồ của mình lên rồi ra ngoài. Sau đó tôi gọi điện thoại cho Chu Nhiên, nói với chú ta chúng tôi đã xuất phát, bảo chú ta nhanh lên một chút.
Chú ta nói đã chuẩn bị xong rồi, đang ở ngay cổng cục cảnh sát, bảo chúng tôi đến thẳng đấy là được. Sau khi cúp điện thoại, tôi và Lão Thường bắt xe đi tới cục cảnh sát.
Sau khi tụ họp với Chu Nhiên, chúng tôi ăn một chút đồ ăn, sau đó Chu Nhiên lấy một chiếc xe Santana chuyên dụng của cảnh sát chở chúng tôi đi tới sườn núi Thập Lý.
Bởi vì Chu Nhiên lái xe cảnh sát, vì vậy đoạn đường này chúng tôi không gặp phải bất cứ phiền toái gì, cả đường đều lái xe rất phách lối, thậm chí có một lần còn vượt đền đỏ ngay trước mặt cảnh sát giao thông.
Sau khoảng một tiếng, chúng tôi lại tới sườn núi Thập Lý, nơi này không có biến hóa gì, vẫn cỏ dại um tùm, mộ phần san sát...
Sau khi xuống xe, chúng tôi tùy ý chọn một vị trí ngồi xuống, sau đó thì hút thuốc!
Chu Nhiên thấy chúng tôi hút thuốc thì có hơi nghi hoặc: “Thường đạo trưởng, Lý đạo trưởng, tiếp theo các cậu làm thế nào?”
Tôi và Lão Thường thấy Chu Nhiên hỏi vậy, không khỏi nhìn nhau mỉm cười. Bởi vì chúng tôi đã có quyết định từ trước, chuẩn bị để Chu Nhiên làm mồi nhử, dẫn âm tà nơi này ra. Dù sao chú ta có dao găm Chân Long, dùng để tự vệ chắc sẽ không thành vấn đề.
Tôi hít một hơi thuốc, sau đó cười hì hì nói với Chu Nhiên: “Đội trưởng Chu, anh rất muốn phá án? Giết chết tai họa nơi này sao?”
Chu Nhiên nghe tôi hỏi vậy lập tức lộ ra vẻ cấp bách phải giải quyết: “Đúng vậy, làm cảnh sát nhân dân, chức trách của chúng tôi chính là bảo vệ người dân!”