“Cái gì, không thấy căn nhà kia đâu?” Lão Thường hơi kinh ngạc, lúc này anh ta trợn to mắt líu lưỡi trừng Chu Nhiên.
Chu Nhiên thở dài một tiếng: “Đúng vậy, tôi nhớ rất rõ vị trí đó có một căn nhà ngói cũ, nhưng ngày hôm sau khi tới nó đã biến thành bãi tha ma, hơn nữa còn phát hiện thi thể của Tiểu Mã và rất nhiều chuột bị lột da.”
Lúc này không chỉ Lão Thường vô cùng kinh ngạc, mà ngay cả tôi cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, chỉ từng nghe nói quỷ đánh tường, lại chưa từng gặp được chuyện căn nhà biến mất một cách ly kỳ như này.
Nghe tới đây, tôi và Lão Thường đều cảm thấy không hiểu ra sao, chúng tôi không sao ngờ tới căn nhà ngói tối đó chúng tôi nhìn thấy lại là giả...
Khi chúng tôi đang nghĩ mãi không hiểu chuyện này, đồng thời lắng nghe Chu Nhiên và cảnh sát trẻ kia giảng giải, Lão Thường đột nhiên dùng tay chạm tôi một cái.
Tôi thấy Lão Thường đụng mình thì lập tức quay đầu nhìn qua, Lão Thường thấy tôi phản ứng lại, không khỏi cho tôi một ánh mắt, đồng thời nhỏ giọng nói: “Viêm Tử, tôi thấy chúng ta không làm được chuyện này đâu! Chắc chắn đối thủ rất lợi hại...”
Tôi thấy Lão Thường nói vậy cũng nhíu mày, chuyện này rất tà ma. Mặc dù chúng tôi lấy trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ của mình, nhưng thực lực của tôi và Lão Thường thật sự không được, ngày đó khi chúng tôi đi tới căn nhà kia, hai chúng tôi hoàn toàn không cảm giác được nguy hiểm.
Nếu không phải Thượng Quan Tiên nhắc nhở, chắc chắn hai chúng tôi sẽ chết ở đó. Trước khi tới cục cảnh sát, tôi còn tưởng rằng chỉ là một lệ quỷ dùng thịt người chết đầu độc chúng tôi, nhiều nhất chỉ là một trận huyết chiến, sau đó sẽ có thể xong chuyện.
Nhưng không hề ngờ tới chuyện này không đơn giản như vậy, căn nhà tối đó chúng tôi gặp được đều là giả, điều đó cũng có nghĩa là khi chúng tôi nhìn thấy ánh đèn là đã bị mê hoặc. Con quỷ kia có thực lực như vậy, hai chúng tôi tới đó thật sự chính là đi tìm chết...
Mặc dù cuộc họp vẫn tiếp tục, nhưng tôi và Lão Thường đều muốn nửa đường bỏ cuộc.
“Bây giờ chúng ta hãy lắng nghe ý kiến của Lý đạo trưởng và Thường đạo trưởng, mọi người hãy vỗ tay...” Người nói chuyện là cục trưởng, lúc này ông ta dùng giọng quan nói.
Lão Thường ngồi ở trước mặt tôi, thấy bị đẩy lên đầu ngọn gió, hơn nữa còn có nhiều người nhìn chằm chằm vào mình như vậy, thế là nhất thời anh ta hơi luống cuống, miệng cũng bắt đầu không nghe theo sai bảo: “Cái đó, cái đó, chính là cái đó, tóm lại cứ làm như vậy đi. Ừ! Cứ như vậy đi!”
Tôi đệch, Lão Thường anh mẹ nó bị ngu à! Anh “cái đó” cả nửa ngày cũng không nói rõ gì, hơn nữa còn nói lung ta lung tung, tôi thầm mắng trong lòng, đồng thời cùng dùng vẻ mặt khinh thường trừng anh ta.
Nhưng Lão Thường nói xong là đã tới lượt tôi! Lúc này cưỡi hổ khó xuống, Lão Thường cứ “cái đó” một hồi không nói được gì. Cuối cùng anh ta còn thêm một câu cứ làm như vậy đi... má nó chứ!
Lúc này tên đã lên cung, tôi cũng chỉ có thể bất chấp nói: “Các vị, nếu mọi người đều coi trọng chúng tôi, vậy tôi và Lão Thường sẽ ra tay một lần, giúp đỡ người dân của An Khang!”
Dứt lời, tôi chán nản trừng Lão Thường, mà Lão Thường cũng lộ ra vẻ mặt không biết phải làm sao.
Cục trưởng thấy tôi nói xong thì bảo mọi người vỗ tay, sau đó lại khách sáo một phen. Cuối cùng hỏi chúng tôi bao lâu thì có thể hành động, bọn họ sẽ phối hợp với chúng tôi như thế nào.
Vốn tôi định bảo cảnh sát đi cùng, dù sao bọn họ là cảnh sát, dương khí trên người mạnh, nếu sử dụng thỏa đáng hoàn toàn có thể giúp đỡ được.
Kết quả vậy mà tên ngốc Lão Thường này lại nói không cần. Hơn nữa còn nói ba ngày là có thể giải quyết! Tôi thật sự muốn một chưởng đập chết tên ngốc này, anh ta cũng biết nơi đó chúng tôi không chọc nổi, vậy mà còn to miệng khoác lác nói ba ngày! Mẹ nó lại làm điều ngu ngốc.
Sau đó cục trưởng nói buổi tối muốn mời chúng tôi đi ăn cơm uống rượu hát karaoke, hơn nữa còn dùng tiền công không cần chúng tôi trả tiền. Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng ông ta là cục trưởng, tôi cũng không có gan cho ông ta một trận.
Tôi và Lão Thường không đồng ý, chỉ nói khi chúng tôi làm việc sẽ liên lạc với bọn họ, đồng thời bảo bọn họ khoảng thời gian này hãy phong tỏa khu vực sườn núi Thập Lý lại, nếu không người chết sẽ nhiều hơn.
Ra khỏi cục cảnh sát, tôi chuẩn bị đi uống chút rượu giải sầu. Dù sao khu sườn núi Thập Lý có nhiều nguy hiểm, tôi và Lão Thường không hề có lòng tin.
Chúng tôi vừa ra khỏi cục cảnh sát không bao xa, Chu Nhiên đã đuổi theo. Tôi thấy chú ta đuổi theo thì không khỏi lên tiếng hỏi: “Đội trưởng Chu, không biết còn có gì dặn dò!”
Chu Nhiên thấy tôi nói vậy thì lập tức lắc đầu: “Không dám không dám, Lý đạo trưởng, có phải các cậu có lời gì khó nói không!”
Tôi thấy Chu Nhiên này cũng được, hơn nữa còn là một cảnh sát tốt vì dân vì nước nên thở dài một tiếng, sau đó nói với chú ta: “Đi thôi! Cùng nhau ăn bữa cơm!”
Nói xong, ba chúng tôi đi tới một quán lẩu, gọi một nồi lẩu sườn và mấy món rau, sau đó lấy thêm ba chai bia...
“Đội trưởng Chu, nói thật với anh, trong lòng tôi và Lão Thường đều không có lòng tin về chuyện ở sườn núi Thập Lý!” Nói xong, tôi cầm chai bia lên uống một ngụm.