Người như vậy không mộng xuân, buổi sáng trông không mệt mỏi mới là lạ. Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là ấn tượng từ ban đầu, vì vậy lúc này bọn họ đều cho rằng tôi là thần toán chuyển thế.
Khi mọi người đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi, ngoài phòng họp đột nhiên truyền tới giọng của Lão Thường.
“Các anh bắt tôi làm gì, tôi là người tốt, tôi không phạm pháp...”
Tôi nghe thấy ngoài phòng họp truyền tới tiếng la hét của Lão Thường thì không khỏi nhớ tới lúc tôi vào cục cảnh sát, vì vậy lúc này chỉ cười thầm.
Sở dĩ tôi không gọi điện cho Lão Thường, chính là vì muốn để anh ta cũng trải nghiệm một lần.
“Rầm...”
Cửa đột nhiên bị mở ra, đồng thời, có hai người đàn ông cao to kéo Lão Thường đi vào. Mà Lão Thường giống với tôi trước đó, cũng đang ra sức giãy giụa.
“Các anh muốn làm gì, tôi là công dân tốt...”
Tôi thấy Lão Thường nói vậy thì không khỏi bật cười, đồng thời lên tiếng nói: “Lão Thường, đừng giãy giụa nữa!”
Lão Thường nghe thấy tiếng của tôi thì lập tức sững lại, sau đó quay đầu nhìn qua, thấy tôi ngồi trong phòng họp, anh ta lập tức đoán được chắn chắn sau khi bị bắt tôi đã khai anh ta ra...
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lão Thường lập tức trở nên phẫn nộ, chỉ thấy Lão Thường dùng cánh tay đang đeo còng chỉ tôi nói: “Lý Viêm, cậu mẹ nó tên chết tiệt, vậy mà lại bán đứng tôi!”
Tôi thấy Lão Thường đỏ mặt tía tai, hơn nữa còn to giọng mắng mình thì chỉ cảm thấy buồn cười. Nhưng tôi không tiếp tục giả vờ nữa: “Được rồi Lão Thường, tôi chọc anh thôi! Bọn họ không bắt chúng ta tới gánh tội đâu, mà bảo chúng ta tới bắt quỷ!”
Lão Thường nghe tôi nói vậy bấy giờ mới dừng mắng tôi lại, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi thấy anh ta như vậy thì nói tiền căn hậu quả trong đây ra một lượt, sau đó gọi Chu Nhiên tháo còng tay ra cho Lão Thường.
Lão Thường sa sầm mặt, bị tôi chọc một vố như vậy, mặc dù trong lòng không vui, nhưng anh ta cũng không nói thêm gì, dù sao chúng tôi đều là đạo sĩ, trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ hàng đầu.
Tôi và anh ta đều biết ở sườn núi Thập Lý có thứ hại người, mặc dù chúng tôi vốn cả đời không qua lại với cảnh sát, nhưng lúc này bọn họ nắm trong tay tài liệu của nhân chứng, đồng thời để đề phòng bọn họ dùng chúng tôi để gánh tội, để bảo vệ tính mạng mình, vì vậy chúng tôi mới đồng ý hợp tác với bọn họ.
Lúc này thấy Lão Thường ngồi xuống, tôi mới lên tiếng nói với cục trưởng kia: “Bây giờ có thể bắt đầu hội nghị bắt quỷ rồi.”
****
Cục trưởng nghe tôi nói vậy thì rất nể mặt bảo cảnh sát trẻ kia bắt đầu. Sau khi cảnh sát trẻ kia nhận được hiệu lệnh, bấy giờ mới bát đầu cuộc họp hôm nay.
Chỉ nghe “cạch” một tiếng, phía trước nhất trong phòng họp đột nhiên xuất hiện một hình chiếu khổng lồ. Trên ảnh là một bãi tha ma, xung quanh trông rất hoang vắng, mà ở giữa bức ảnh có một cỗ thi thể người đã bị móc sạch ruột, xung quanh còn rải rác mấy con chuột to đã bị lột da, máu tươi đầm đìa trông vô cùng buồn nôn.
Khi tôi và Lão Thường nhìn thấy bức ảnh này thì đều rất kinh ngạc, mặc dù đã cách hơn mười ngày nhưng chúng tôi vẫn nhận ra được cỗ thi thể bị móc sạch ruột kia, đó không phải ai khác, mà chính là cảnh sát trẻ cùng ăn canh thịt tươi với chúng tôi tối đó, tên cái gì mà Tiểu Mã.
Bây giờ gặp được cậu ta một lần nữa, vậy mà cậu ta đã bị đào sạch bụng, chết ở trong bãi tha ma hoang vắng cùng với đám chuột chết bị lột da...
Nhìn cảnh máu tươi đầm đìa này, tôi không khỏi nhíu mày. Không phải tôi chưa từng nhìn thấy loại cảnh tượng người bị lệ quỷ móc sạch bụng này, nhưng những con chuột chết bị lột da bên cạnh cậu ta lại làm tôi cảm thấy rất nghi hoặc. Trong trí nhớ của tôi, không có quỷ nào sẽ đi lột da chuột.
Tôi và Lão Thường đưa mắt nhìn nhau, đều không nói lời nào, mà chỉ nghe cảnh sát trẻ giảng giải: “Đây là thi thể Tiểu Mã phát hiện vào ngày mười tám tháng trước...”
Nói tới đây, cảnh sát trẻ kia lại nói thêm một ít thông tin, ví dụ như không phát hiện ra hung khí, không phát hiện ra ruột của Tiểu Mã, cũng không phát hiện ra kẻ khả nghi, vân vân! Trừ bức ảnh này ra, một loạt những hình ảnh tiếp theo đều như vậy, người chết đều không một ngoại lệ, tất cả đều chết trong bãi tha ma ở sườn núi Thập Lý, nhưng vị trí lại khác nhau.
Chẳng qua trước khi chết bọn họ đều từng chịu phải một sự sợ hãi vô cùng đáng sợ, cho dù sau khi chết loại vẻ mặt đó vẫn được giữ lại, mà bụng của người chết, tất cả đều bị đào rỗng, ruột và nội tạng không biết ở nơi nào.
Nghe tới đây, tôi chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, mặc dù tôi kiếm ăn trong ngành này nhiều năm như vậy, đã từng thấy sư phụ bắt quỷ rất nhiều lần, nhưng hình ảnh tàn nhẫn ly kỳ như này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, cũng không biết là lệ quỷ gì...
Lúc này thấy ảnh đã chiếu xong, tôi không khỏi quay đầu nói với Chu Nhiên: “Cảnh sát Chu, anh đi kiểm tra căn nhà trên sườn núi Thập Lý kia chưa? Cả ông cụ kia nữa? Có vấn đề gì không...”
Chu Nhiên thấy tôi hỏi vậy thì trông vô cùng bất lực, sau đó chú ta lắc đầu: “Lý đạo trưởng, cậu không biết đấy thôi, ngay ngày hôm sau khi tôi dẫn người quay lại sườn núi Thập Lý, thì trừ nhìn thấy Tiểu Mã chết trong bãi tha ma ra, đã không nhìn thấy căn nhà nào, chứ càng đừng nói là người!”