Âm Hôn Không Tan

Chương 62: Bị truy nã

Chương Trước Chương Tiếp

Dứt lời, tôi lại giơ nắm đấm lên, chuẩn bị đánh người cảnh sát trung niên này. Nhưng cảnh sát kia đột nhiên tránh về phía sau, kết quả tôi đánh vào khoảng không, đồng thời, chỉ nghe cảnh sát kia nói: “Đại sư, tôi chỉ bảo bọn họ đi tìm cậu, muốn mang cậu quay về phá án, không phải là gánh tội đâu! Chắc chắn cậu đã hiểu lầm rồi.”

Mặc dù không biết lời chú ta nói là thật hay là giả, nhưng tôi cũng dừng động tác lại, lúc này, tôi đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt âm u nhìn chú ta: “Anh nói rõ một chút!”

“Đại sư, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn mời cậu về phá án giúp chúng tôi, không phải là gánh tội!” Cảnh sát trung niên kia vô cùng tủi thân, giải thích rất nghiêm túc, đồng thời cũng không ngừng xoa khuôn mặt bị tôi đánh bị thương.

Tôi thấy chú ta nói vậy thì không khỏi cảm thấy hứng thú, dù sao tôi cũng không quá rõ chuyện này, nói là gánh tội cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ của tôi, sau khi gặp cảnh sát, những cảnh sát kia cũng không nói bảo tôi gánh tội gì, chỉ đánh tôi một trận.

Sau đó sau khi về tới cục cảnh sát, chúng tôi bắt đầu đánh sau, sau đó thì thành như bây giờ.

Bây giờ đã gặp được đương sự, đương nhiên tôi muốn biết chuyện này là thế nào, dẫu sau chuyện gì cũng phải có một nguyên do!

Tôi móc một điếu thuốc ra tự hút, mà cảnh sát trung niên Chu Nhiên kia thì không ngừng giải thích bên cạnh tôi. Sau khoảng mười phút, tôi mới hiểu được chuyện này là thế nào.

Thì ra trong đây có rất nhiều hiểu lầm, Chu Nhiên này vẽ chân dung tôi và Lão Thường ra không phải là định để hai chúng tôi gánh tội, mà chính xác là vì vụ án ở sườn núi Thập Lý kia, đặc biệt là ông cụ chúng tôi gặp được trên sườn núi tối hôm đó…

****

Mặc dù cảnh sát Chu Nhiên này nói rất hợp lý, nhưng chú ta là cảnh sát, trời sinh tôi đã không có thiện cảm với nghề này của bọn họ.

Tôi dập tắt đầu thuốc, sau đó dùng giọng không vui nói: “Anh bảo tôi tới phá án giúp anh là tôi phải tới giúp anh à? Anh mẹ nó cho rằng mình là ai?”

Nói tới đây, tôi rất kiêu ngạo đi về phía trước, đồng thời không nhìn cảnh sát kia thêm một cái. Cảnh sát kia thấy tôi như vậy thì không khỏi hơi sốt ruột, lại đuổi theo, còn muốn nhờ tôi giúp đỡ.

Sau khi trải qua chuyện này, chú ta cũng biết hơn phân nửa những vụ án kia là do quỷ gây ra, trong lòng biết mình không thể làm gì được, nhưng Chu Nhiên là một cảnh sát tận chức tận trách, lúc này thấy tôi không muốn quan tâm, trong lòng chú ta rất sốt ruột, bởi vì hôm qua sườn núi Thập Lý lại xuất hiện án mạng, nếu không thể nhanh chóng phá án, không nói tới chức vị của chú ta sẽ không thể giữ được, thậm chí còn sẽ chết càng nhiều người hơn…

“Đại sư, đã có chín người chết ở sườn núi Thập Lý rồi, nếu ngài còn không ra tay nữa, sẽ có càng nhiều người chết hơn…” Chu Nhiên nói rất khẩn thiết.

Nghe thấy vậy, tôi không khỏi sững sờ, đã chết chín người rồi? Tại sao trên thời sự không đưa tin?

Chu Nhiên lại đuổi theo, đi song song cùng tôi, lúc này thấy trên mặt tôi có vẻ hơi lo lắng, chú ta đã làm cảnh sát nhiều năm, rất giỏi quan sát sắc mặt của người khác.

Thấy tôi như vậy, chú ta biết chắn chắn có hy vọng, thế là lại khẩn cầu: “Đại sư, cậu ra tay đi. Tôi nghĩ An Khang này chỉ cậu có thể diệt trừ được thứ kia! Nếu cậu vẫn không ra tay, chắc chắn sẽ chết thêm người nữa…”

Tên cảnh sát này thật mẹ nó biết nịnh nọt, lúc ngày nghe chú ta nói vậy, thế mà tôi có hơi lâng lâng. Tôi cắn răng, dù sao trảm yêu trừ ma là chuyện trong phận sự của tôi. Mặc dù âm - quan chúng tôi xưa nay không qua lại, nhưng vì chính đạo, vì người dân bình thường, hay là hợp tác một lần?

Trong lòng tôi thầm nói, chung quy hợp tác với cảnh sát cũng chính là hợp tác với quan, được tính là phá vỡ một ít quy củ. Nhưng Chu Nhiên này thật sự rất biết nói chuyện, nói tôi tuổi trẻ tài cao, đạo hạnh lại cao, trông tuấn tú lịch sự.

Nghe chú ta nói vậy, tôi từng trải còn ít đã nhanh chóng bay bay, lại cộng thêm với ám thị trong lòng trước đó, thế là tôi đã hồ đồ đồng ý với chú ta.

Chu Nhiên thấy tôi đồng ý thì lập tức rất có thành ý dẫn đường cho tôi, đồng thời bảo tôi theo chú ta đi tới cục cảnh sát, nói nơi đó có hồ sơ chi tiết của người chứng kiến, có lẽ sẽ giúp ích được cho tôi.

Tôi thấy cảnh sát trung niên kia là đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự còn hạ mình cầu hiền như vậy thì cũng không nói nhiều, chỉ theo chú ta đi vào cục cảnh sát.

Vừa tới cổng cục cảnh sát, cảnh sát trong cục nhìn thấy tôi thì đều như nhìn thấy quỷ, ai ai cũng xoay người bỏ chạy.

Trong lòng Chu Nhiên rất nghi hoặc, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ ở phía trước dẫn đường cho tôi. Mấy phút sau, tôi tới phòng làm việc của Chu Nhiên, chú ta bảo tôi ngồi đây một lát trước, nói mình đi chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ đưa tài liệu chi tiết cho tôi trong phòng họp. Tôi gật đầu, đồng thời nói cho chú ta địa điểm của Lão Thường, bảo chú ta cũng dẫn Lão Thường tới đây.

Nửa tiếng sau, tôi được Chu Nhiên dẫn vào một gian phòng họp, trong đây có mấy cảnh sát trụ cột, còn có cục trưởng và phó cục trưởng của nơi này.

Khi những cảnh sát này thấy tôi đi vào phòng họp, tất cả đều dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm vào tôi, đặc biệt là vị phó cục trưởng kia, lúc này ông ta đầu đầy mồ hôi, thân thể cũng đang run rẩy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)