Nói rồi! Tôi vốc một nắm gạo nếp chụp lên trên chỗ Lăng Thương Tuyết bị nhân cương cắn bị thương.
Ngay lúc nắm gạo nếp này vừa áp lên trên vết thương của Lăng Thương Tuyết, tiếng “xèo xèo xèo” lập tức truyền đến.
Ngoài loại âm thanh này ra, tại vị trí vết thương của cô ấy còn bốc lên từng làn khói đen.
Cùng lúc đó, một tiếng rên rỉ đau đớn không kiềm được bật ra khỏi miệng Lăng Thương Tuyết. Nhưng cô ấy cũng rất kiên cường, gắt gao cắn chặt răng. Mặc cho mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống, cô ấy cũng không có rên ra tiếng.
Thật giống như không hề đau chút nào, chẳng qua cơ thể cô ấy ngược lại đã bán đứng cô ấy, bởi vì lúc này cô ấy đang không ngừng run rẩy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây