Âm Hôn Không Tan

Chương 61: Bị truy nã

Chương Trước Chương Tiếp

Dứt lời, người kia lấy một cái chìa khóa ra, sau đó mở còng tay trên cổ tay tôi ra.

Tôi thấy còng tay đã tháo bèn muốn đi. Dù sao nơi này cũng không thể ở lâu. Nếu cảnh sát đối diện tức giận, nói tôi đây nguy hại cho an toàn công cộng, dùng bạo lực chống lại pháp luật, một súng bắn chết tôi, tôi thật sự không gợn lên được gợn sóng nào.

Nhưng vừa đi được mấy bước, cảnh sát trung niên kia đã ngăn tôi lại, sau đó lấy một phong bì ra: “Cậu bạn, đây là phí tổn thất tinh thần chúng tôi bồi thường cho cậu...”

Tôi thấy người đàn ông kia đưa một cái phong bì qua, nói là phí tổn thất tinh thần, bà nó chứ có cái gọi là món lợi bất chính thì đương nhiên phải nhận.

Cảnh sát nơi này thối nát tới trình độ nào tôi đã biết, bây giờ thấy bọn họ lấy mồ hôi nước mắt của người dân ra, tôi có thể không nhận chắc?” Tôi nhận rất nhanh gọn, sau đó tới gần bên tai người đàn ông kia nói: “Tất cả những ai từng đi vào trong căn phòng này, nhất định phải ăn chạy niệm phật bảy ngày, nếu không hậu quả... hừ...”

Nói tới đây, tôi không nói tiếp nữa, chỉ vỗ vai phó cục trưởng kia, mặc dù tôi không nói, nhưng lời này của tôi còn có sức uy hiếp hơn so với nói hết ra.

Quan lớn như ông ta sợ chết nhất, nên lúc này tôi nói như vậy, đã dọa cho ông toát đầy mồ hôi lạnh. Đương nhiên đây đều là tôi hù dọa ông ta. Dù sao những cảnh sát này cũng đều không phải thứ gì tốt. Nếu không phải bên cạnh tôi có Thượng Quan Tiên, tôi nghĩ chắc chắn mình sẽ bị đánh cho nhận tội, cuối cùng phải gánh tội ngồi tù.

Dưới con mắt của rất nhiều cảnh sát trẻ, tôi đi ra khỏi cục cảnh sát với dáng vẻ rất phách lối, mà Thượng Quan Tiên cũng quay về trong ngọc bội trước khi tôi ra khỏi cục cảnh sát.

Ra khỏi cổng cục cảnh sát, tôi nói với ngực mình: “Thượng Quan Tiên, cô lại cứu tôi thêm một lần! Cảm ơn.”

Thượng Quan Tiên không nói gì, nhưng tôi biết chắc chắn cô ấy có thể nghe thấy. Lần này có thể may mắn thoát ra được, tất cả đều bởi vì có Thượng Quan Tiên, lại cộng thêm cục trưởng nơi này nhát gan sợ phiền phức, nếu không chắc chắn tôi không thể đi được!

Tôi còn chưa đi được bao xa, bỗng có một chiếc xe cảnh sát lao vùn vụt tới, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra một tiếng vang chói tai, sau đó dừng lại ở trước cổng cục cảnh sát!

Đồng thời, một người đàn ông trung niên bước xuống từ trên xe, chú ta hỏi một cảnh sát trẻ đang hoảng hốt ở trước cổng cục cảnh sát: “Tiểu Trương, đã tìm được người tôi muốn tìm chưa?”

Lúc này tôi đã đi được một đoạn, tôi chỉ cảm thấy giọng nói này hơi quen, nhưng lại không để ý, dù sao tôi không muốn có bất kỳ liên can gì tới cảnh sát.

Cảnh sát trẻ kia hơi sợ hãi, đồng thời miệng cũng nuốt nước bọt: “Đội, đội trưởng Chu! Tìm, tìm được rồi!”

“Ha ha ha, mau, mau dẫn tôi đi gặp vị đại sư đó...” Người đàn ông kia cười vô cùng vui mừng.

“Đội trưởng Chu, cậu ta, cậu ta ở ngay, ngay bên kia!” Nói xong, cảnh sát trẻ kia chỉ về phía tôi đang cách đó không xa, đồng thời không kìm được rùng mình một cái, bởi vì vừa rồi cậu ta ở ngay phòng giám sát, tất cả những chuyện kỳ dị xảy ra trong phòng thẩm vấn cậu ta đều nhìn thấy rất rõ ràng.

“Chết tiệt, sao các cậu lại để đại sư đi mất hả?” Nói tới đây, trông cảnh sát trung niên kia hơi căng thẳng, sau đó lập tức xoay người chạy về phía tôi!

“Đại sư, đại sư…”

Tôi nghe thấy sau lưng có người gọi thì không khỏi nhíu mày. Nhưng vẫn không quay đầu lại, dù sao tôi không biết có phải đang gọi mình không, mà tôi cũng không muốn nói nhiều thêm một câu gì với cảnh sát.

Nhưng vừa mới đi được mấy bước, bỗng có một người đàn ông chặn ở trước mặt tôi, người kia mặc quần áo cảnh sát, bên hông còn có súng.

“Không phải bảo để tôi đi à? Các anh hối hận rồi?” Tôi lạnh lùng nói với cảnh sát trung niên kia, không có một chút tình cảm nào.

“Đại sư, là tôi này! Người ở sườn núi Thập Lý – Chu Nhiên… người cậu từng cứu này…” Dứt lời, người đàn ông kia lập tức tháo mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt gầy gò.

Tôi thấy chú ta nói vậy, đột nhiên nhớ tới cảnh sát mình từng cứu tối đó, lúc này nghĩ lại, thật sự có hơi giống với người đàn ông trước mắt này. Mặc dù tôi đã cứu chú ta, nhưng người tối đó từng gặp tôi và Lão Thường chỉ có hai cảnh sát, vậy chắc chắn dung mạo của chúng tôi là do thằng cháu trai này nói ra.

Tôi sầm mặt, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói: “Là anh bảo người vẽ mặt của tôi ra, sau đó phái người đi khắp nơi bắt tôi?”

Cảnh sát kia nghe tôi nói vậy, đồng thời nhìn thấy sắc mặt u ám của tôi thì không khỏi khó hiểu: “Đúng vậy, nhưng không phải là đi bắt các cậu, mà là đi tìm…”

“Tìm cái đầu anh ý…” Dứt lời, chỉ thấy tôi vung ra một quyền, đánh thẳng lên mặt cảnh sát kia.

Cảnh sát kia ai da một tiếng, vẻ mặt tủi thân: “Đại sư, cậu đang làm gì vậy?”

“Làm gì, tôi làm chết anh!”

Dứt lời tôi lại đánh ra thêm một quyền, lúc này cảnh sát trung niên kia bị tôi đánh cho choáng váng không biết phải làm sao.

“Đại sư, đại sư, tôi không nên vẽ mặt cậu ra, nhưng không còn cách nào khác mà?” Cảnh sát kia không đánh lại, mà che mặt nói rất tủi thân.

Tôi đằng đằng sát khí, đồng thời cắn răng nói: “Không còn cách nào khác? Anh mẹ nó muốn để tôi và Lão Thường gánh tội, đây gọi là không còn cách nào khác? Hôm nay ông đây phải đánh chết anh!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)