Âm Hôn Không Tan

Chương 60: Bị truy nã

Chương Trước Chương Tiếp

Lời còn lại gã ta không nói hết, nhưng người trong phòng theo dõi đều hiểu, mặc dù phần lớn bọn họ đều là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng cũng có một phần nhỏ thờ cúng thần linh, lúc này nghe cảnh sát già kia nói vậy, bọn họ đều tỏ ý tán thành.

Cục trưởng cục cảnh sát nhìn tôi trong màn hình giám sát, cùng với đám cấp dưới vừa rồi vô duyên vô cớ tự nhiên gãy xương đứt gân hoặc là bỗng dưng bay lên đụng vào vách tường, cũng có hơi hoảng hốt.

“Chu Nhiên chết tiệt, tìm người nào không tìm lại đi tìm tới người như này, mau thả ra. Nếu như đợi chuyện này ồn ào lớn ra, cấp trên truy cứu xuống, tất cả chúng ta đều không gánh chịu được đâu.” Lúc này trông cục trưởng vô cùng uy nghiêm, đồng thời, ông ta cũng đưa ra quyết định cao nhất.

Mọi người nghe vậy thì nào còn quan tâm án iếc gì nữa, nếu chuyện này bị làm lớn thật, nói tất cả những cảnh sát này đều tự gãy xương đứt gân, gặp phải quỷ sao? Chắc chắn cấp trên sẽ không tin, thậm chí có khả năng bọn họ sẽ cõng tội mê tín dị đoan, cuối cùng phải cuốn gói rời đi.

Không ai muốn vứt bỏ chén cơm, vì vậy lập tức có người đi truyền đạt mệnh lệnh.

Lúc này cục trưởng sắc mặt sa sầm, sau đó nói với mọi người sau lưng: “Chuyện hôm nay tất cả đều phải giữ bí mật, nếu không sẽ xử lý nghiêm khắc tất cả!”

“Vâng cục trưởng...”

Lúc này tôi ngồi dựa trên ghế, nhàn nhã ngân nga một ca khúc, nếu cảnh sát muốn bắt tôi gánh tội, muốn để tôi ăn đạn, hừ, bây giờ tôi sẽ không cho bọn họ sống tốt.

Vốn tôi định giằng co với cảnh sát như vậy. Nhưng một chốc lát sau, ngoài phòng thẩm vấn truyền tới tiếng gọi của một người đàn ông: “Cậu bạn bên trong ơi, chúng tôi bắt nhầm người, chúng tôi tin tưởng cậu...”

****

Cái gì? Bắt nhầm người.

Bây giờ anh nói với tôi là bắt nhầm người? Tôi vô cùng tức giận, mặc dù bên ngoài có người nói là bắt nhầm người, đồng thời bảo tôi ra ngoài.

Nhưng ai biết đây có phải cạm bẫy hay không? Vì lý do an toàn, tôi hét to với ngoài phòng: “Sao tôi biết lời các anh nói có phải thật hay không, còn nữa, người của các anh đánh tôi bị thương, chẳng lẽ cứ bỏ qua vậy à?”

Cục trưởng ở trong phòng giám sát nghe tôi nói vậy, gương mặt sa sầm trở nên vô cùng khó coi, lúc này trong lòng ông ta thầm nói, rõ ràng người của ông đây bị thương hai mươi mấy người, hơn nữa còn có người gãy xương đứt gân, cậu mẹ nó bây giờ nói là cậu bị thương?

Cục trưởng kia hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng có thể leo lên tới vị trí ngày hôm nay, tính tình ông ta đã được mài dũa tới mức có thể che giấu được mọi thứ từ lâu, để nhanh lắng chuyện này xuống, đồng thời tìm hiểu về tôi trong phòng thẩm vấn, ông ta lập tức đưa ra một quyết định mà bản thân ông ta cho là rất sáng suốt.

Lúc này chỉ thấy ông ta nói với một cảnh sát sau lưng: “Lập tức tới phòng kế toán lấy hai nghìn đưa cho cậu ta, bảo cậu ta lập tức rời đi!”

Sắc mặt cảnh sát trẻ kia cũng lập tức thay đổi, hai nghìn? Đây là tiền lương cả hai tháng của cậu ta... cứ đưa cho người này như vậy? Hơn nữa người này còn là một phạm nhân đã đánh rất nhiều đồng nghiệp của cậu ta bị thương.

Mặc dù cảnh sát trẻ kia hơi không cam tâm, nhưng đây là mệnh lệnh của cục trưởng, cậu ta không dám làm trái, vị vậy chỉ có thể xoay người rời đi.

Không qua bao lâu, giọng một người đàn ông khác lại vang lên ngoài phòng: “Chào cậu bạn bên trong, tôi là cục phó của nơi này, chúng tôi xin lỗi cậu, bây giờ tôi sẽ tiến vào tháo còng tay cho cậu... Cậu nhất định, nhất định đừng làm loạn!”

Nghe tới đây, tôi thở phào một tiếng, ngay cả phó cục trưởng cũng đã nói, xem ra có lẽ bọn họ định thả tôi đi thật.

Dẫu sao đang êm đẹp đột nhiên gặp phải loại chuyện kỳ lạ này, là ai cũng sẽ khó mà chấp nhận. Nhưng sự thật đã bày ra trước mặt, làm mấy nhân viên công vụ bọn họ không thể không chấp nhận hiện thực.

“Vào đi!” Tôi lớn giọng nói.

Người bên ngoài thấy tôi đáp lại, không qua bao lâu, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi bước vào, chỉ thấy ông ta mang vẻ mặt sợ hãi, ngay cả đi đường cũng dè dặt lo sợ.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách ông ta, dù sao Thượng Quan Tiên đang ở trong phòng này, vì vậy nhiệt độ trong căn phòng này thấp hơn bên ngoài rất nhiều, hơn nữa luồng âm khí kia của Thượng Quan Tiên làm bọn họ rất không thoải mái, đồng thời nảy sinh một loại cảm giác sợ hãi tới từ tận sâu trong lòng!

“Chú cảnh sát, tôi là công dân tốt của thành phố!” Tôi nhún vai với người đàn ông trung niên kia, đồng thời nở nụ cười.

Người đàn ông kia thấy tôi như vậy thì không khỏi nuốt nước bọt, cứ giống như là đã nhìn thấy quỷ, lúc này ông ta đã đầy đầu mồ hôi lạnh, đồng thời chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, giống như có người đang kề dao trên cổ ông ta, nếu ông ta dám hành động linh tinh chắc chắn sẽ đầu lìa khỏi xác.

Ông ta lăn lộn trong quan trường, đương nhiên khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt rất lợi hại. Lúc này thấy tôi như vậy, ông ta nặn ra một nụ cười, sau đó dùng giọng hơi tức giận nói: “Đều do, đều do Tiểu Long và Tiểu Trương, chắc chắn chúng tôi sẽ xử lý nghiêm khắc, cậu tới đây tôi tháo còng tay ra cho cậu!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)