Vốn tôi muốn mở thiên nhãn ra xem thử, nhưng ngặt nỗi đạo hạnh không đủ, thật sự không thể tự mở thiên nhãn. Với thực lực bây giờ của tôi, đừng nói là đạt tới phách thứ năm “Trung Khu” - cấp bậc mở thiên nhãn, ngay cả phách thứ nhất “Anh Phách” thấp nhất trong bảy phách cũng còn chưa tới.
****
Làm nghề này của chúng tôi, thực lực cũng chia thành dăm ba bảy loại. Thực lực càng cao, đạo hạnh cũng sẽ càng cao.
Mà mỗi lần đạo hạnh tăng lên cũng có nghĩa là sẽ mở ra một “Mạch Luân”. Cái gọi là mạch luân này cũng chính là ba hồn bảy phách trong thân thể người. Nếu muốn tăng đạo hạnh của bản thân, thì nhất định phải mở mạch luân trong mỗi một hồn phách, “Anh Phách” này là phách thứ bảy, thuộc về phách thấp nhất trong bảy phách.
Nếu tôi có thể mở mạch luân này, thực lực của tôi sẽ tăng lên một khoảng lớn. Đến lúc đó thân thể bình thường sẽ trở nên không còn bình thường nữa. Dù không thể đè ép được hung thần lệ quỷ, nhưng dùng để tự vệ thì không thành vấn đề.
Bởi vì đạo hạnh thấp, nên tôi không thể nhìn ra được quỷ hồn bên người, chỉ cảm thấy sau lưng cứ lạnh căm căm, thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy có người kéo góc áo tôi, còn sờ mông tôi. Chuyện này dọa cho tôi hết hồn, vì vậy tôi đã chạy nhanh vào nhà như sau mông có lửa đốt. Dù sao ít nhiều gì trong cửa hàng còn có mấy bức tượng Phật và bài vị của sư phụ.
Vừa bước vào trong nhà tôi đã quỳ “bịch” một tiếng trước bài vị của sư phụ, miệng nuốt mấy ngụm nước miếng, vô cùng hoảng loạn nói: “Sư phụ ơi sư phụ, xong rồi xong rồi, chắc chắn đồ đệ bị quỷ quấn thân rồi, sư phụ phải cứu con với!”
Tôi vừa nói vừa dùng tay lau mồ hôi lạnh trên trán, đồng thời lấy rất nhiều pháp khí khi còn sống sư phụ đã sử dụng ra, ví dụ như dây mực, thước lỗ ban, thậm chí ngay cả bài vị của sư phụ tôi cũng ôm vào lòng.
Có lẽ do quá mệt, cộng thêm đã chịu chút sợ hãi, trong lúc mơ màng, tôi cứ vậy ngủ mất trong phòng khách một cách khó hiểu.
“Tiểu Viêm Viêm, Tiểu Viêm Viêm.”
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy có một người phụ nữ đang gọi tôi, tôi mở hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường to, hai tay hai chân đều bị dây thừng trói chặt!
Tôi không khỏi nhíu mày, muốn tránh khỏi trói buộc, nhưng bất kể tôi vùng vẫy như thế nào cũng không thể thoát khỏi.
“Tiểu Viêm Viêm, đừng động! Để nô gia xoa bóp cho cậu!”
Dứt lời! Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng đi thẳng về phía tôi.
“Cô, cô muốn làm cái gì. Đừng, đừng qua đây! Tôi, tôi vẫn là xử nam đấy!” Tôi hơi mất tự nhiên nói.
“Đừng mà! Nô gia đã là người của cậu rồi, cứ để nô gia giúp cậu thả lỏng gân cốt đi!” Dứt lời, người phụ nữ váy trắng mông lung kia quyến rũ lẳng lơ, lắc vòng eo nhỏ như rắn nước đi về phía tôi.
Dáng vẻ kia, đôi chân dài kia, mặt dù không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ dựa vào thân hình này, nhìn thôi tôi cũng cảm thấy máu nóng phun trào! Điều làm người ta không chịu nổi nhất là phần áo ở thân trên của cô ấy, vậy mà là vải lưới trong suốt. Đậu má, tôi phát hiện mình không dè dặt thêm được nữa, lập tức mở hình thức thú huyết sôi trào, chuẩn bị làm một cuộc giao lưu mồ hôi đầm đìa…
Mặc dù tôi đã mở hình thức thú huyết, nhưng người phụ nữ kia lại không đáp lại, chỉ liên tục trêu chọc ở bên ngoài.
Tôi muốn dứt đứt dây thừng, sau đó lập tức hành quyết cô ấy tại chỗ. Nhưng bất kể tôi dùng sức như thế nào, vẫn cứ không thể nào tránh thoát được sợi dây thừng kia. Cứ vậy qua một lúc lâu, vốn tôi tưởng sẽ không còn cơ hội chạm vào thân thể cô gái kia nữa, thì ngay vào lúc này, chuyện bất ngờ đã xảy ra, chỉ thấy người phụ nữa kia bỗng xé quần tôi xuống.
Quần bò của ông đây cứ vậy bị cô nàng kéo thành ba đoạn, ngay cả quần lót cũng không còn.
Không chỉ như vậy, người phụ nữ này còn dùng giọng nói rất mềm mại và quyến rũ nói: “Tôi tới rồi đây!”
Khi nghe thấy bốn chữ này, trái tim nhỏ của tôi lại hơi không chịu nổi áp lực, có lẽ đã bị thú huyết làm choáng váng đầu óc, chỉ thấy tôi liên tục gật đầu, đồng thời miệng cũng không ngừng đáp: “Tới đi tới đi! Tàn phá tôi đi!”
Nhưng lời còn chưa dứt, tôi đã lập tức sững lại, bởi vì thấy không biết người phụ nữ kia lấy một cây kéo to từ đâu ra, đồng thời không ngừng khua múa với tôi, phát ra những tiếng “cạch cạch” sắc bén.
“Nếu cậu đã gọi tôi tới, vây tôi sẽ tới ngay đây.” Nói xong, chỉ thấy cô nàng lẳng lơ quyến rũ kia vung mạnh cây kéo, đâm “phập” một kéo vào cậu em của tôi. Trời ạ! Nghĩ tới tôi cao lớn anh tuấn như này, cậu em lại bị cắt bỏ một cách vô tình.
Nhìn cậu em bị cắt bỏ, tôi chỉ cảm thấy hai mắt đen xì, lập tức ngất đi, nhưng trong đầu lại như sét đánh giữa trời quang, miệng cũng không khỏi kêu rên một tiếng: “Đừng!”
Tôi mở choàng mắt ra, chỉ cảm thấy có một chùm ánh sáng mạnh chiếu tới, tôi hơi nghiêng đầu đi, rồi bỗng phát hiện có cái gì không đúng lắm. Đầu tiên tôi nhìn xung quanh, đồng thời cũng kéo đũng quần ra, thấy cậu em vẫn còn đó, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đậu má, hóa ra vừa rồi chỉ là mơ.