Sau khi quyết định xong, hai chúng tôi gọi một chiếc taxi, trước tiên về cửa hàng của Lão Thường, sau đó tôi tự bắt xe về nhà.
Hơn nửa tháng không về, trong nhà đã âm u không còn sức sống. Tôi thắp nén nhang cho sư phụ, nói với ông ấy mấy ngày nay tôi đều ở bệnh viện, đồng thời sáng mai chuẩn bị rời đi.
Mặc dù tôi không có tình cảm bao lớn với An Khang, nhưng tốt xấu gì cũng đã sống ở đây nhiều năm. Khá quen thuộc với nơi này, bây giờ đột nhiên bảo tôi rời đi, tôi thật sự có hơi không nỡ.
Nhưng để bảo vệ cái mạng nhỏ này, dù thế nào tôi cũng không thể chết oan trong ngục được mà đúng không?
Tôi không trì hoãn nữa, lập tức thu dọn mấy bộ quần áo, mang theo các loại pháp khí, còn lại thì tôi không định mang đi. Dù sao cũng là đi chạy nạn, không phải là du lịch…
Nhưng ngay vào lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc.”
Tôi không khỏi nhíu mày, ai đây? Cảnh sát? Chắc không thể nào đâu, tôi không hề lộ mặt, hẳn sẽ không tìm tới tôi đâu!
“Ai vậy?” Nhưng tôi vẫn nghi hoặc hô một tiếng.
Người ngoài cửa nghe thấy tôi hét một tiếng lại không lớn tiếng đáp lại, mà nhỏ giọng nói: “Là tôi, Lão Trần!”
Lão Trần? Sao Lão Trần biết tôi đã trở về? Điều này làm tôi hơi khó hiểu, nhưng tôi không lập tức mở cửa ra, mà đi tới trước cửa sổ, xem xem có cảnh sát gì không, nếu như có cảnh sát, có chết ông đây cũng không mở cửa.
Thấy trên đường không có gì khác thường, bấy giờ tôi mới đi tới trước cửa: “Làm gì thế Lão Trần, vết thương của anh khỏi chưa?”
“Viêm Tử mau mở cửa, tôi có chuyện gấp!” Lão Trần vội vàng nói từ ngoài cửa.
Tôi thấy không có cảnh sát thì cũng yên tâm mở cửa ra. Nhưng cánh cửa vừa mở ra, Lão Trần đã lập tức xông vào, lúc này anh ta hơi thở hổn hển, một tay vắt lên trên vai tôi, rồi dùng giọng gấp gáp nói: “Mau, mau chạy, mau chạy…”
Mau chạy? Chẳng lẽ anh ta biết tôi bị cảnh sát truy nã?
“Tại sao phải chạy?” Tôi hơi cảnh giác hỏi.
Lão Trần nuốt nước miếng: “Căn nhà này của cậu, đã, đã bị cảnh giát giám sát rồi, chỉ cần có người quay lại sẽ lập tức có người báo cảnh sát. Bây giờ cậu không chạy, lát nữa sẽ không chạy được đâu!”
Má nó, không nghĩ tới cảnh sát lại nhanh như vậy, đã giám sát nhà của tôi luôn rồi.
Tôi vỗ vai Lão Trần, sau đó nghiêm túc nói với anh ta: “Tôi không hề phạm pháp, đó đều do quỷ làm!”
Dứt lời, tôi không dám ở lại lâu, xách cái túi lên chuẩn bị chạy khỏi nhà, nhưng ngay vào lúc này, ngoài nhà lại truyền tới tiếng còi cảnh sát kéo dài…
****
Sau khi tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, đồng thời thầm mắng sao đến nhanh vậy trời!
“Lão Trần, hôm nay cảm ơn anh!” Dứt lời, tôi nào còn dám dừng lại lâu thêm, xách túi đồ lên chạy thẳng về phía đường phố.
Mẹ nó, lát nữa nếu như bị bắt được, chắc chắn cái nồi giết người này sẽ ụp lên đầu tôi, vì vậy tôi chạy vô cùng nhanh.
Mặc dù tôi liều mạng mà chạy, cũng không ngừng thay đổi phương hướng, nhưng cảnh sát như đã gắn máy định vị trên người tôi, lúc nào cũng có thể tìm thấy tôi. Sau nửa tiếng đồng hồ, tôi thật sự không chạy nổi nữa, cuối cùng bị còng tay dưới sự vây công của bảy tám cảnh sát to con, sau khi bị ăn đánh một trận thì bị bắt vào xe cảnh sát.
Lúc này tôi đã nản lòng thoái chí, biết mình khó thoát khỏi tai kiếp, mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoại miệng lại không thể nói như thế. Chỉ thấy tôi vặn vẹo người trong xe cảnh sát, muốn thoát khỏi trói buộc của cảnh sát: “Các anh làm gì đấy, tại sao lại bắt tôi!”
“Ngoan ngoãn một chút! Cậu mẹ nó ngồi đàng hoàng cho tôi!’
“Tôi ngồi cái đầu anh ý, mẹ nó!”
Dứt lời, tôi giơ còng tay trên cổ tay lên gõ vào đầu một tên cảnh sát. Chỉ nghe “coong” một tiếng, cảnh sát kia la to oai oái, đồng thời đầu cũng bị tôi đập ra một lỗ máu, lúc này đang không ngừng chảy máu.
“Mẹ nó, cậu dám đánh tôi!” Cảnh sát bị tôi đánh trúng kia lúc này giống như là chó điên, gã ta mặc kệ lỗ máu trên đầu, đấm một trận vào bụng tôi.
Trận đánh này giáng xuống mặc dù không lấy mạng của tôi, nhưng cũng không tốt hơn nơi nào, bụng tôi vô cùng đau đớn, thậm chí miệng còn tràn ra máu tươi!
Tôi đỏ mắt nhìn chằm chằm hai cảnh sát trước mặt, đồng thời lạnh lùng nói: “Các anh có giỏi thì giết chết tôi đi, đến buổi tối tôi sẽ cho các anh chết rất khó coi!”
Hai cảnh sát kia thấy tôi còn dám hầm hừ thì lập tức cho thêm hai quyền, đánh cho tôi khí huyết cuồn cuộn, bụng đau đớn khó nhịn.
Bởi vì bị đánh tới nửa sống nửa chết, nên tôi không miệng lưỡi sắc bén nữa, rất suy yếu ngồi trên xe cảnh sát, đợi cuộc sống tù ngục tiếp theo.
Sau khi tới cục cảnh sát, tôi bị dẫn vào trong một căn phòng tối, bên trong có một cái bàn và một cái gương to. Tôi từng nhìn thấy cảnh này trong tivi, đó là dùng để thấm vấn phạm nhân, mà bên mặt còn lại của chiếc gương to kia sẽ có một gian phòng, nơi đó có người đang quan sát tôi, chỉ là tôi không nhìn thấy họ mà thôi!
Tôi bị cưỡng ép ấn trên ghế, đồng thời lại chịu đãi ngộ hai bạt tai, tôi đỏ mắt, miệng nhỏ giọng gọi Thượng Quan Tiên, đám chết tiệt này. Chỉ cần đợi Thượng Quan Tiên xuất hiện, nhất định tôi phải cho bọn họ một trận.