Âm Hôn Không Tan

Chương 57: Bị truy nã

Chương Trước Chương Tiếp

Những trò tạp kĩ bán nghệ trên đường như dùng ngực đập đá, đâm giáo. Mặc dù đều vận dụng một ít tri thức vật lý đơn giản, nhưng không có khí thì cũng không thể nào làm được, nếu bảo những giáo sư gà mờ ngồi cả ngày trong các tiết mục trong tivi lên, nói không chừng bọn họ sẽ lập tức bị tảng đá đè chết, hoặc là bị mũi giáo đâm chết.

Mà nghệ nhân dám biểu diễn những tạp kỹ này, phần lớn đều là tổ truyền, cũng có nghĩa là bọn họ đều đã mở Anh Phách, nếu không thật sự không dám biểu diễn như vậy.

Khi tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, y tá mập phụ trách chăm sóc tôi kia bước vào phòng bệnh, chỉ thấy cô ấy cầm hai bịch đường gluco và một ống kim truyền nước ra, dáng vẻ đó là đang muốn truyền cho tôi.

Thấy cô ấy như vậy, tôi lập tức nói với cô ấy: “Y tá, tôi không cần truyền nước đâu! Cô xem tôi đã sắp khỏe rồi?”

“Khỏe rồi? Cái này không được, bệnh viện có quy định, chỉ cần là bệnh nhận nằm viện mỗi ngày đều phải truyền… ít nhất là hai bình.” Y tá mập kia nghiêm túc nói, đồng thời cũng kéo tay tôi lên, chuẩn bị đâm kim cho tôi.

Tôi vô cùng cạn lời, mấy ngày nay tôi đã dùng hết hơn sáu nghìn, nếu tiếp tục như vậy nữa, tôi thật sự sợ sau khi về mỗi ngày đều chỉ có thể ăn mì gói.

Nằm ở bệnh viện một lúc, sau đó tôi gọi điện thoại cho Lão Thường, bảo anh ta qua xử lý thủ tục xuất viện cho tôi. Ở lại đây trừ mỗi ngày ngửi mùi nước sát khuẩn ra thì chẳng có không khí mới mẻ gì. Hơn nữa tôi còn ngột ngạt muốn điên, quan trọng nhất là còn không thể hút thuốc tùy ý.

Sau khi Lão Thường nhận được điện thoại của tôi thì cũng không nhiều lời, bảo lát nữa anh ta sẽ qua ngay.

Sau khi ký tên đồng ý xuất viện rồi ấn dấu tay đỏ. Lão Thường dẫn tôi ra khỏi viện.

Mặc dù vết thương trên người tôi còn chưa khỏi hẳn, nhưng thanh nẹp trên người đã được tháo xuống, bây giờ cũng chỉ quấn băng vải, bởi vì là gãy xương, vì vậy chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một tháng!

Đi ra khỏi bệnh viện, tôi chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái, không khí bên ngoài tốt thật, chỉ ngửi khí ô tô cũng cảm thấy tinh thần gấp trăm lần.

“Lão Thường, cho tôi một điếu thuốc!” Tôi hít thở không khí tươi mới, đồng thời xin Lão Thường điếu thuốc.

Lão Thường cũng không lề mề, lập tức đưa một điếu thuốc qua, sau đó nói với tôi: “Viêm Tử, mấy ngày trước cậu nằm viện, có chuyện này tôi không dám nói với cậu!”

Tôi thấy Lão Thường nói ấp a lấp úng thì không khỏi nhíu mày: “Chuyện gì, anh mẹ nó có gì cứ nói đi!”

Lão Thường cũng không vội trả lời, mà dùng bật lửa châm điếu thuốc trong miệng tôi, sau đó cũng tự châm cho mình một điếu: “Cậu còn nhớ đêm ở sườn núi Thập Lý kia không?”

Tôi phả một ngụm khói thuốc, vẻ mặt hơi mơ màng: “Sườn núi Thập Lý, sao thế? Lại có người chết à?”

Lão Thường không nói chuyện, chỉ ra hiệu với tôi rời khỏi đây trước đã, dù sao đứng ở cổng bệnh viện nhiều người nhiều tai mắt, không tiện để nói chuyện!

Tôi và Lão Thường bước chậm tới một bồn hoa trong góc, đến lúc này anh ta mới lên tiếng nói: “Viêm Tử, tối đó ở sườn núi Thập Lý, không phải chúng ta đã gặp một ông cụ và hai cảnh sát sao?”

“Ừ, làm sao thế?”

“Tôi nói với cậu này, một cảnh sát trong đó đã chết, bây giờ một cảnh sát còn lại đang tìm hai chúng ta khắp thành phố đấy.” Lão Thường đè nhỏ giọng, nói rất nhỏ bên tai tôi.

“Cái gì? Tìm chúng ta?” Nghe tới đây, tôi không khỏi nhớ tới cảnh sát trung niên mình đã cứu, tên cái gì mà Chu Nhiên. Chẳng lẽ đã bị tôi đoán đúng thật, chú ta mẹ nó không tìm được hung thủ, định lấy tôi và Lão Thường ra gánh tội?

Nghĩ tới đây, sắc mặt tôi lập tức sầm xuống: “Mẹ nó chứ. Khi đó không nên cứu thằng cháu trai kia. Nếu như bị cảnh sát bắt được thật, chắc chắn hai chúng ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!”

Lão Thường nghe tôi nói vậy, sắc mặt cũng rất khó coi: “Đúng vậy, lần trước có cảnh sát lấy được ảnh của hai chúng ta rồi chạy tới cửa hàng của tôi, may mà sư phụ không để lộ tôi ra, nếu không thật sự mẹ nó phải ngồi tù!”

Vốn tưởng rằng xuất viện rồi tâm trạng sẽ tốt hơn một chút, nhưng không nghĩ tới vừa ra khỏi viện đã gặp phải chuyện này. Tôi dập tắt đầu thuốc, sau đó sầm mặt nói: “Lão Thường, tôi thấy tám chính phần mười là bọn họ muốn bắt hai chúng ta để gánh tội ngồi tù, tôi thấy hai chúng ta không tiếp tục ở thành phố An Khang này được nữa. Nếu không, sáng mai hai chúng ta chạy chốn đi?”

Lão Thường nghe tôi nói vậy lại có hơi bịn rịn không nỡ: “Tôi, tôi…”

“Tôi cái gì, phải biết đây mẹ nó là chết người đấy, là sẽ ăn súng đấy, nếu như không chạy trốn, chắc chắn hai chúng ta sẽ chết ở đây!” Dứt lời, tôi đánh một quyền lên bồn hoa.

Chúng tôi trừ ma vệ đạo, bảo vệ người dân, bây giờ lại rơi vào cảnh bị truy nã, con mẹ nó! Đúng là xui xẻo mà!

Sau khi thương lượng với Lão Thường, mặc dù anh ta không quá muốn rời đi, nhưng để bảo vệ tính mạng, anh ta vẫn quyết định sáng mai chạy trốn với tôi, dự định trước tiên về quê nhà Thập Yến của anh một chuyến, sau đó xuôi nam tới Vũ Hán, hoặc là đến vùng duyên hải, những khu vực đó tốt xấu lẫn lộn, hơn nữa người có tiền cũng nhiều. Dựa vào bản lĩnh của tôi và Lão Thường, kiếm miếng cơm ăn thì vẫn rất dư sức.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)