Điều đó cũng có nghĩa là, ít nhất trong ba năm, cô ấy sẽ không giết tôi. Nghe tới đây, cuối cùng tôi đã hiểu, cô gái co mình trong góc tường run rẩy trong giấc mơ của tôi kia chính là Thượng Quan Tiên, cô ấy thà rằng co mình trong góc tường, thà rằng mình chết đi cũng không muốn giết tôi, từ đó có thể thấy tấm lòng cô ấy thiện lương đến nhường nào.
Sau khi nghe xong tất cả, tôi vô cùng cảm động. Trong lòng như có sóng to gió lớn, vậy mà thế gian lại có một cô gái tốt như vậy, làm bạn cả đời với cô ấy, cho dù cô ấy là quỷ thì có làm sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt tôi nhìn Thượng Quan Tiên đã thay đổi, trước đây chỉ dùng thái độ nhìn người đẹp nhìn cô ấy, nhưng bây giờ ánh mắt tôi nhìn cô ấy đã trở nên dịu dàng hơn một chút…
Thượng Quan Tiên thấy tôi nhìn cô ấy như vậy thì không khỏi dịch mông mấy cái kéo dài khoảng cách với tôi.
“Cậu muốn làm cái gì! Nói cho cậu biết, đừng tưởng tôi rất tốt. Vừa rồi khi tôi nói trong hai chúng ta nhất định phải có một người chết, nếu như cậu chạy trốn, hoặc là có ý nghĩ xấu, tôi sẽ không chút do dự đẩy cậu xuống!”
Thượng Quan Tiên nói nghiêm túc, mặc dù vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, nhưng tôi lại mỉm cười: “Không phải bây giờ tôi vẫn không sao sao?”
“Hừ, coi như cậu gặp may!” Dứt lời, Thượng Quan Tiên nhảy xuống khỏi lan can, miệng phát ra tiếng cười ha ha ha lanh lảnh, cô ấy đi tới khoảng sân thượng vắng vẻ, bắt đầu nhảy múa dưới ánh trăng chiếu rọi.
Cô ấy rất đẹp, mặc một bộ đồ trắng, mặc dù tôi không hiểu về nhảy múa, nhưng điệu múa lúc này của cô ấy lại làm tôi cả đời khó quên. Ánh trăng chiếu lên mặt cô ấy, mặc dù không có chút màu máu, nhưng tôi lại cảm thấy đây là dung nhan đẹp nhất thế gian.
Trông Thượng Quan Tiên vô cùng vui vẻ, nhảy cũng rất vui vẻ, mà tôi cũng nhìn cô ấy rất si mê. Nhưng ngay vào lúc này, từ hành lang sân thượng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân “cộp cộp cộp cộp”.
Tôi và Thượng Quan Tiên đều lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó Thượng Quan Tiên biến mất dưới ánh trăng, mà tôi bởi vì hành động không tiện, vẫn còn đang ngồi ở trên lan can, trong lòng thầm mắng một lượt mười tám đời tổ tông người bên trong hành lang.
“Cậu muốn làm cái gì?” Lúc này, một tiếng hét như heo mẹ truyền tới, đồng thời, một y tá nữ mập mạp đột nhiên xông ra từ hành lang.
“Cậu đừng không nghĩ thoáng! Có gì cậu cứ bình tĩnh nói, đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Y tá mập kia vẻ mặt rất căng thẳng, lúc này miệng cũng không ngừng an ủi, chỉ sợ dưới chân tôi không vững rồi ngã thẳng xuống dưới.
Tôi có hơi cạn lời quay đầu nhìn y tá mập kia, sau đó dùng giọng thản nhiên nói: “Tôi chỉ tới đây hóng gió chút thôi, cô đừng quá căng thẳng!”
Y tá mập kia nghe tôi nói vậy thì không khỏi thở phào một tiếng, sau đó dùng tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Dọa chết tôi rồi, nếu như cậu chết, chắc chắn hai trăm đồng tiền thưởng tháng này của tôi sẽ không còn! Cậu mau xuống dưới đi!” Y tá mập đó vừa lau mồ hôi vừa vẫy tay nói với tôi.
Bà nó chứ! Khi tôi nghe thấy câu này của cô ấy, mặt không khỏi giật giật mấy cái, tôi mẹ nó còn tưởng y tá mập này có lương tri, nhìn thấy một người ở trên lan can sắp nhảy lầu nên sinh lòng từ ái muốn cứu người.
Kết quả đều là rắm cả, lại còn lòng từ ái. Vậy mà mẹ nó là vì hai trăm đồng tiền thưởng của cô ấy.
****
Dưới sự dìu đỡ của y tá mập, tôi cẩn thận bò xuống khỏi lan can.
Mặc dù y tá mập kia luôn miệng oán trách, nhưng tôi cũng không hề tức giận, dù sao Thượng Quan Tiên đã không sao, buổi tối cũng không mơ tới giấc mơ kỳ lạ kia nữa, tất cả đều đã sáng tỏ, không có gì quan trọng hơn những thứ này.
Tôi trở về phòng bệnh, nói một câu ngủ ngon với Thượng Quan Tiên, sau đó thì mơ màng ngủ mất.
Bởi vì xương sườn bị thương, mười mấy ngày tiếp theo tôi đều trải qua trong bệnh viện. Mặc dù Thượng Quan Tiên đã không sao, nhưng cô ấy cũng không thường xuất hiện, bình thường gọi cô ấy cô ấy cũng thích đáp thì đáp, nói là đang tu hành.
Tu hành! Tôi từng hỏi sư phụ về từ này, tôi hỏi ông phải tu hành như thế nào mới có thể tăng thực lực lên một cách nhanh nhất. Có phải là như đạo sĩ trong tivi, mỗi sáng ngồi thiền tu luyện, thổ nạp trọc khí không.
Nhưng sư phụ lại nói với tôi: “Bây giờ con cứ theo thầy học đạo thật tốt, bình thường trừ hại cho dân, tự nhiên đạo hạnh của con sẽ tăng lên. Muốn thổ nạp trọc khí? Hừ, thế gian này chẳng có bao nhiêu người đạt tới tu vi bậc đó…”
Bởi vì một mình ở bệnh viện rất nhàm chán, đạo hạnh cũng không đạt tới cảnh giới thổ nạp trọc khí, tôi bèn vận chuyện khí lực của bản thân, xem xem đạo hạnh mình có gia tăng hay không.
Nhưng tôi vừa mới vận công, mẹ nó! Tôi ngạc nhiên tới ngây người! Tôi phát hiện vậy mà trong mấy ngày hôm nay, đạo hạnh của tôi đã tăng lên hơn phân nửa, cách cảnh giới Anh Phách trong bảy phách còn không tới một nửa. Điều đó có nghĩa là nếu tiếp tục với tốc độ này, không tới ba tháng tôi sẽ có thể năng cao thực lực, xông tới Anh Phách, mở ra mạch luân đầu tiên, trở thành đạo sĩ mạch luân Anh Phách chân chính.
Chỉ cần mở được Anh Phách ở tầng thấp nhất, cũng chính là vị trí huyệt hội âm, khí đặc biệt trên người đạo sĩ chúng tôi sẽ tăng mạnh một khoảng lớn. Có cái gọi là khí lực, có nghĩa là có khí rồi mới sẽ có lực.