Tôi thấy Như Hoa như vậy, vốn định nhẹ nhàng an ủi mấy câu, nhưng nhìn đến Thượng Quan Tiên mặt không cảm xúc ngồi ở bên cạnh, lời vừa ra đến khóe miệng lại nuốt trở về.
Tiếp theo tôi đành phải trả lời một cách hơi cứng nhắc: “Như, Như Hoa, tôi, tôi không có việc gì đâu!”
Mà tôi vừa nói dứt lời, Như Hoa đã bĩu môi, hơn nữa còn hết sức đau lòng nói: “Cậu còn nói không có việc gì! Cậu xem đã thành cái dạng gì rồi! Trước khi đi cậu nói lát nữa sẽ về, nhưng bây giờ thì sao? Kết quả lại vào đến bệnh viện!”
Dứt lời! Như Hoa lúc này lại giống như một bé gái, òa lên khóc nức nở.
Không hề giống người thừa kế tập đoàn Trần Thị nắm giữ mấy chục tỷ, tung hoành giới kinh doanh, người phụ nữ mạnh mẽ ở trong thương giới kia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây